Lộc Viên Viên lấy lại tinh thần, ánh mắt tập trung vào người trước
mặt,
"Ừm?"
Tô Lâm đem điện thoại cất vào trong túi áo, đi đến gần cô hơn một
chút.
Trời đã gần như tối, đèn đường bên cạnh siêu thị sáng lên, anh nhìn
thấy rõ biểu cảm trên khuôn mặt cô.
Rõ ràng trước đó dáng vẻ còn rất có sức sống, đột nhiên giống như
biến thành người khác, ánh mắt trống rỗng, vẻ mặt mờ mịt.
Trọng điểm là, không biết vì sao.
Anh luôn cảm thấy.... cô giống như muốn khóc.
Lời nói trong cổ họng nghẹn lại, anh thử thăm dò hỏi:
"....Không vui?"
Ban đầu Lộc Viên Viên muốn trực tiếp lắc đầu.
Lắc được một nửa, nhìn anh hơi nhíu mày lại, trong mắt lo lắng, đột
nhiên không muốn kìm nén nữa.
Muốn cùng một người tâm sự hết.
Kìm nén quá khó chịu.
"Ừm, không vui."
Tô Lâm sững sờ, còn chưa kịp nói gì, cô lại dùng tốc độ nhanh nói
thêm một câu: