BẢN KHÁNG CÁO CUỐI CÙNG - Trang 55

CHƯƠNG

7

T

rận mưa rào và gió rít suốt buổi chiều hôm ấy thật hợp với tâm trạng

của Margo Jantzen. Cô chỉ muốn tìm chỗ trút giận. Đã quá sáu giờ, và
Lenny cho cô leo cây cả tiếng đồng hồ rồi.

Chuông cửa reo, Margo đứng dậy mở cửa, đôi giày cao gót gõ cồm cộp

trên sàn nhà lát gạch theo nhịp tỏ rõ sự bực bội. Y nên liệu hồn mà nghĩ ra
lí do hợp tình hợp lí.

“Sao anh lâu thế? Em đã bảo có chuyện gấp rồi mà.” Hai gò má Margo

đỏ lựng khi cô chất vấn ông chủ cũ. Sao y dám đối xử với cô như thế chứ!

“Giờ tôi đến rồi đấy thôi.”
Lenny lách người đi vào và quăng cái áo khoác màu xanh lam sẫm

xuống ghế. Margo nhăn nhó khi nhận thấy nó ướt rượt. Nếu thứ đó mà bị
thôi màu, cái ghế trắng mới tinh của cô sẽ đi đời nhà ma mất. Cô nhón tay
cầm cổ áo và đặt cái áo sang một chỗ đỡ sợ bị hỏng hơn. Với số tiền Lenny
kiếm được, y nên dùng đồ hiệu mới phải. Thế mà y cứ thích ăn mặc như
dân ăn mày.

“Nào, cô muốn gì?”
Lenny đứng đó gườm gườm nhìn cô, và Margo suýt phì cười. Với bờ vai

rộng và giọng nói sang sảng, y thật lạc quẻ trong căn phòng đậm chất nữ
tính này. Ấy là một con chó bull trong cửa hàng đồ sứ, như cách mẹ cô
thường nói. Nhưng bà cũng thường dặn Margo rằng ruồi chỉ chết vì mật
chứ giấm sức mấy hạ được nó.

Margo nhoẻn miệng cười khi dẫn Lenny tới ghế và nhét gối vào sau lưng

ý. “Thứ lỗi cho tính gắt gỏng của em nhé, Gấu Lenny của em. Chắc do em

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.