Hình như Tiêu Cố chưa từng theo đuổi mình, rốt cuộc tại sao cô
lại mơ màng gả cho anh như thế?
“Này, Tiêu Cố, hình như anh còn chưa cầu hôn em nữa? Ngay cả
nhẫn kết hôn em cũng không có”. Cô nhìn ngón tay trơ trụi của
mình, đôi mắt hiện rõ ý nghĩ: “Bổn công chúa không vui”.
Tiêu Cố cúi đầu nhìn về phía tay cô, tay Mễ Tinh chưa từng làm
gì nặng, từng ngón tay trắng nõn thon dài, không hề tì vết. Anh
kìm lòng không đặng nắm chặt lấy tay cô, ngón tay xuyên vào kẽ
tay của người đó, siết chặt: “Có phải ai chơi đàn dương cầm ngón
tay cũng dài dài xinh xinh thế này không?”
Mễ Tinh nhìn tay họ đang nắm chặt lấy nhau, theo bản năng ca
ngợi: “Không phải đâu, tay của anh cũng đẹp lắm mà”. Sau khi nói
xong âm cuối cùng, cô chỉ hận không thể nuốt câu mình vừa nói.
Sao lại dễ bị Tiêu Cố dẫn dắt sang chuyện khác thế chứ?
“Ai thèm nói tới tay anh làm gì, em đang nói tới nhẫn, nhẫn đeo
tay”. Như thể sợ anh không nghe rõ, Mễ Tinh cố ý kéo dài âm
cuối, nói từng chữ rõ ràng. Nếu anh ấy còn giả vờ không hiểu, cô
sẽ ghép vần từng chữ Hán cho Tiêu Cố nghe luôn.
Tiêu Cố thoáng cong môi, tủm tỉm mỉm cười: “Yên tâm đi, nhẫn
anh làm xong rồi, bảo đảm trong ngày hôn lễ sẽ đeo cho em mà”.
“Thế còn tạm được”. Mễ Tinh suy nghĩ một chút rồi lại hỏi: “Đặt
làm theo yêu cầu ạ?”