Anh im lặng rồi nói với Mễ Tình: "Thức ăn cho chó là của nó,
nói mời cô ăn cô có thể ăn, nhưng mà túi xoài sấy này là của tôi,
chưa xin phép mà tự ý động vào là lấy trộm, cô không biết sao?"
Nghe anh nói thế mặt Mễ Tình cũng đỏ rần cả lên, vừa xấu hổ vừa
tức giận: "Xoài sấy của anh bao nhiêu tiền, tôi trả là được chứ gì!
Nếu không phải vì đói quá tôi cũng không thèm động vào túi xoài
sấy của anh, ngay cả chó nhà anh còn có lương tâm hơn anh đấy!"
Hình như con Husky cũng có thể nghe hiểu lời cô nói, nó vui vẻ
sủa một tiếng: "Gâu!"
Tiêu Cố cúi đầu liếc nhìn con chó kia một cái, trả lời cô: "Cô
nghĩ ai thu nhận và giúp đỡ cô?"
Mễ Tình bị hỏi đến nghẹn lời, nhưng cô lại không muốn cứ chịu
thua như vậy: "Cái gì mà thu nhận với chả giúp đỡ, anh nói cứ như
tôi không phải trả tiền thuê nhà ấy."
Tiêu Cố nở nụ cười: "Vậy tiền thuê nhà của cô đâu?"
Mễ Tình: ". . ."
"Tôi sẽ nhanh bán quần áo được thôi, anh cứ chờ đấy đi!" Cô tức
giận bỏ lại một câu rồi nhanh chóng quay trở về phòng mình. Cầm
bát mì còn chưa rửa sạch để sang một bên, Mễ Tình mở trang mua
bán quần áo ra, kiểm tra tình hình xem thử. Vẫn không có ai tìm cô
mua quần áo. Cô hơi nản lòng mím chặt môi, đột nhiên máy tính
vang lên tiếng tinh tinh.