Tôi nhìn quanh. Tôi thấy một chiếc bàn hình tròn được phủ vải màu xanh
lục. Một vài chiếc ghế đứng trước nó. Ghế được đệm mút và phủ bên ngoài
bằng da rất dày. Những bức tường có một lớp cách âm và trên bàn để một
quả cầu thủy tinh mà tôi đã quen.
Quả cầu này Tanith đã mang từ Paris về đây.
Đó là máy móc làm việc của chị. Trong quả cầu thủy tinh vừa khít với giá
đựng của thần lửa mà tôi tặng cho chị, có chứa những thế lực pháp thuật.
Tôi biết từ đó, và không ai có thể phủ nhận, bởi chính bản thân tôi đã trải
nghiệm. Có lẽ Tanith là người duy nhất trên thế giới này thật sự có trong tay
một quả cầu thủy tinh có pháp lực. Người ta hay nghe kể về chúng, nhưng
tuyệt đại đa phần những quả cầu thủy tinh của các chị thầy bói trong thế
giới hôm nay đều trống rỗng vô hồn. Người ta chỉ lòe những khách hàng
ngây thơ mà thôi.
Nhưng với Tanith thì không.
Với những bước chân cố gắng không gây tiếng động, tôi bước về phía
chiếc bàn, và qua đó, lại gần quả cầu thủy tinh hơn. Vừa đi tôi vừa cố gắng
mở mọi giác quan ra, thu nhận không khí trong phòng vào mình.
Ở đây khác với những căn phòng khác, tất cả những căn phòng mà tôi đã
nhìn cho tới nay.
Ở đây có cái gì đang rình mò.
Tôi đứng lại bên bàn. Ánh mắt tôi hướng xuống quả cầu thủy tinh. Tôi
nhìn vào nó từ phía bên trên. Nhưng tôi không thấy gì cả. Nó không bày ra
một hình ảnh nào trước mắt tôi. Không một dấu vết về một sự việc hoặc
điều gì khiến tôi quan tâm.
Vậy tiếng thở dài từ đâu phát ra? Chắc chắn là tôi không lầm, tôi tin
tưởng như vậy.