bước vào, trên khuôn mặt cô hơi lộ vẻ ngạc nhiên, đồng thời ngừng công
việc đang làm, đứng dậy hỏi: “Xin hỏi, anh chị tìm ai?”
“Chúng tôi là người của Sở công an.”
La Phi đưa thẻ ra, “Có một vụ án, chúng tôi cần tìm giáo sư Đinh để tìm
hiểu tình hình.”
Cô gái cầm thẻ nhìn chăm chú, cô cau mày, dường như cái danh hiệu
“Đội trưởng đội cảnh sát hình sự”
khiến cô có chút lo lắng. La Phi mỉm cười: “Cô đừng hiểu lầm. Vụ án
vốn không liên quan gì đến giáo sư Đinh, chúng tôi chỉ muốn anh ấy cung
cấp một số thông tin.”
Cô gái lúc đó mới thở phào nhẹ nhõm, đưa trả lại cho La Phi tấm thẻ,
nói: “Giáo sư Đinh đang họp. Anh chị đợi một lát.”
Sau đó cô lại mỉm cười tự giới thiệu về mình: “Tôi là thư ký của giáo sư,
tên là Ngô Quỳnh.”
“Phải đợi khoảng bao lâu?”
Mộ Kiếm Vân đứng sau La Phi lên tiếng hỏi. “Cũng không chắc được.”
Ngô Quỳnh nhún vai tỏ ý lấy làm tiếc, “Giáo sư Đinh rất bận, thường thì
khách đến gặp đều phải hẹn trước. Nhưng anh chị đây là trường hợp đặc
biệt, tôi nghĩ giáo sư sẽ tranh thủ thời gian bữa trưa để đón tiếp.”
“Vậy thì chẳng phải đã làm phiền quá rồi?”
Nghe nói phải làm lỡ thời gian ăn trưa của người khác, La Phi cảm thấy
có vẻ không ổn. “Không sao. Thường thì giáo sư gọi đồ ăn nhanh về văn
phòng để ăn, nên anh chị có thể vừa ăn trưa vừa nói chuyện - chỉ cần anh
chị không thấy phiền là được.”