La Phi đề nghị. Trông nơi đó có vẻ rất yên tĩnh, là nơi tốt để ngồi nói
chuyện. Mộ Kiếm Vân vui vẻ tán thành. Hai người tìm đến chiếc bàn kê sát
tường, ánh nắng mặt trời chiếu qua tán lá cây soi vào bên trong qua lớp
kính, sáng sủa nhưng không chói mắt. “Tiếp tục câu chuyện vừa rồi của
chúng ta nhé.”
La Phi nhắc, “Vừa rồi cô nói về quan hệ cha con của Đinh Khoa và Đinh
Chấn.”
Mộ Kiếm Vân đảo mắt dường như đang suy nghĩ điều gì đó. Sau đó cô
nhìn La Phi với ánh mắt rực sáng, hỏi: “Cảnh sát, đặc biệt là cảnh sát hình
sự, cùng với việc gánh vác trách nhiệm với xã hội, thì trách nhiệm trong gia
đình sẽ có phần thiếu sót, đúng không?”
“Đó là điều không thể tránh khỏi.”
La Phi điềm nhiên đáp, “Đã làm cảnh sát hình sự, tiêu điểm cuộc sống
của anh ta chỉ có thể xoay quanh các loại tội phạm. Đương nhiên sẽ có ít
thời gian để chăm sóc gia đình.”
“Lần này tham gia vào tổ chuyên án “4.18”
, tôi đã cảm nhận sâu sắc về điều này.”
Mộ Kiếm Vân nửa đùa nửa oán trách nói. “Cuộc sống của cảnh sát hình
sự là như vậy, khác hoàn toàn so với cuộc sống nhàn hạ của giảng viên đại
học.”
La Phi cười, vừa tỏ ý ái ngại vừa có chút 280 bất lực, “Rất nhiều người
đã không thể thích ứng nổi. Khi tôi ở Long Châu, dưới quyền có một cậu
lúc nào cũng đòi thôi việc. Vì bạn gái của cậu ta không thể chịu nổi tình
trạng công việc này, ép cậu ta bằng cách đòi chia tay.”