BẢN THÔNG BÁO TỬ VONG - TẬP 1-3 - Trang 930

biên soạn bài bản, từ đó tạo thành một khúc giao hưởng như thể đến từ địa
ngục. Những nốt nhạc nặng nề đó giống như là đám mây đen bao phủ khắp
nơi, che lấp ánh nắng mặt trời trong trái tim của những người nghe, chỉ lưu
lại thứ cảm giác kìm nén tràn đầy tuyệt vọng và sợ hãi khiến người ta ngộp
thở. La Phi không hiểu về âm luật, nhưng huyết dịch toàn cơ thể anh cũng
bị thứ âm nhạc này rút cạn. Mỗi lần tiết tấu âm nhạc lên đến cao trào, thái
dương và động mạch cổ tay anh đều giật mạnh, như thể sắp nổ tung bất cứ
lúc nào vì không thể chịu đựng được thêm nữa. Anh cảm thấy hơi sợ hãi
thứ uy lực hùng mạnh của loại âm nhạc này, thế nên bèn nhắm mắt lại, đồng
thời cố gắng tập trung để chống đỡ lại tiết tấu của cơ thể. Dần dần, thứ âm
nhạc này hình như biến mất, và trước mắt anh đột nhiên lại xuất hiện một
khung cảnh quái lạ. Anh nhìn thấy một cảnh tượng thê thảm đầy máu, cơ
thể bị cắt vụn bay lượn trong không trung, còn có cả cái đầu người bị luộc
chín và nội tạng. Trên khuôn mặt đã bị bay mất da thịt của nạn nhân, thật
không ngờ thấp thoáng hiện ra nụ cười quái dị, và khóe mắt cô ta hiện rõ
nước mắt đục ngầu cuồn cuộn chảy ra. Khi La Phi muốn tiến lại gần để nhìn
cho rõ, mắt nạn nhân chợt trợn trừng, lộ ra một con mắt đầy máu đen. La
Phi cảm thấy tim đập điên cuồng nơi lồng ngực, suýt nữa hét thật to. Ngay
chính lúc này, đột nhiên có một người nắm lấy cổ tay anh, kéo anh thoát ra
khỏi cái thế giới ảo mộng toàn máu thịt hỗn độn đó. La Phi mở to mắt, âm
nhạc điên cuồng đó lại một lần nữa nuốt chửng màng nhĩ anh, khiến anh
cảm thấy tức ngực. Người nắm lấy cổ tay anh chính là Mộ Kiếm Vân, cô
đang nhìn anh đầy quan tâm, hai mắt rực sáng như sao. Ý thức của La Phi
được ánh mắt này đưa trở lại thế giới thực, nỗi sợ hãi cũng giảm bớt đi
nhiều, và lúc này đây anh mới nhận ra, trán mình đã vã mồ hôi. Mộ Kiếm
Vân dùng tay chỉ vào mắt mình, sau đó lại lắc đầu. La Phi liền hiểu ra: vừa
rồi chính là vì mình nhắm mắt lại, cho nên tư duy mới hoàn toàn bị 38 âm
nhạc dẫn dắt, cho nên đã nảy sinh sự hoang tưởng đáng sợ. Anh đã nhận
được bài học, không còn cố tình chống chọi lại với âm nhạc đó nữa, mà chỉ
mở to mắt để quan sát tình hình ở thế giới chân thực xung quanh. Tâm trạng
những vị khách đó gần như đến độ điên cuồng, họ hét to theo tiết tấu âm
nhạc: “Ra đi! Ra đi!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.