BẢN TIN CHIỀU - Trang 121

vậy xảy ra hàng ngày, kể cả trong một vùng nhỏ bé như là khu Larchmont
này. Nhưng anh ta vẫn rất kiên trì và chăm chú lắng nghe tất cả mọi điều và
ghi chép cẩn thận.

Sự quan tâm của anh chàng càng tăng khi Erica Mclean , một người rõ ràng
là có trách nhiệm và tỉnh táo, kể cho anh ta về vũng nước ở bãi để xe trông
giống như máu. Cả hai bước về phía đó để xem xét. Lúc này những vũng
đó hầu hết đã khô, tuy vẫn đủ ấm đề thấy rõ màu đỏ khi người ta sờ vào
chúng. Dĩ nhiên không có gì chứng minh được đây có phải là máu người
hay không. Nhưng viên cảnh sát Jensen lập luận rằng điều đó làm cho câu
chuyện đáng tin hơn và cũng khẩn cấp hơn.

Vội vã quay về chỗ Priscilla, họ thấy bà đang nói chuyện với rất nhiều
người khác tò mò xem chuyện gì đã xảy ra. Một người đàn ông nói:" Thưa
ông cảnh sát, tôi ở trong cửa hàng và thấy cả bốn người vội vã đi ra, hai
người đàn ông, một người phụ nữ và một thằng bé. Họ vội đến nỗi bà ấy đã
bỏ chiếc xe mua hàng. Nó đầy ắp nhưng bà ấy vẫn bỏ ở đấy".

"Tôi cũng thấy họ", một người đàn bà nói, "bà ấy là bà Sloane, vợ ông phát
thanh viên vô tuyến truyền hình. Bà ấy vẫn thường mua hàng ở đây. Lúc đi
ra, trông bà ấy có vẻ lo lắng - hình như có chuyện gì đó không hay lắm thì
phải".

Một phụ nữ khác nói:" Kể cũng lạ. Một người đàn ông tới gần tôi và hỏi
xem có phải tôi là bà Sloane không. Hắn cũng hỏi cả mấy người kia nữa".

Giờ đây cả mấy người cùng nói một lúc. Viên sĩ quan cảnh sát cao giọng
hỏi:"Có ai nhìn thấy chiếc xe mà bà đây"-anh ta hướng về phía Prisscilla-
"gọi là một chiếc xe buýt nhỏ, màu nâu nhạt không?"

"Có, tôi có thấy xe đó" người đàn ông thứ nhất nói," nó tiến vào bãi để xe
lúc tôi bước vào siêu thị. Đó là loại xe Nissan chở khách".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.