BẢN TIN CHIỀU - Trang 457

nhìn đồng hồ: ba giờ mười lăm phút chiều, “vào lúc năm giờ”.
“Xin tuân lệnh”, Rita cười, thích chí vì có việc làm.
Đúng lúc đó, điện thoại trên bàn làm việc đổ chuông. Sau khi nhấc máy
nghe chị lấy tay che ống nói và bảo Partridge: “Chính là người cố nói
chuyện với anh hôm nay đấy”.
Anh cầm máy: “Harry Partridge nghe đây”.
“Đừng nói tên tôi trong khi ta nói chuyện nhé. Rõ chưa?”. Giọng người gọi
nghe khang khác, có lẽ là cố ý, nhưng Partridge nhận ra giọng của ông luật
sư bào chữa cho bọn tội phạm có tổ chức mà anh quen biết.
“Vâng, tôi hiểu”.
“Anh biết tôi là ai rồi chứ?”.
“Tôi biết”.
“Tôi gọi từ điện thoại công cộng để tránh bị theo dõi. Còn cái này nữa. Nếu
anh mà nói tôi là người cung cấp những điều tôi sắp báo với anh, tôi sẽ thề
là anh nói dối và bác bỏ điều đó. Thế đấy nhé?”.
“Vâng”.
“Tôi phải liều mạng mới có được những thông tin này đấy. Họ mà biết câu
chuyện giữa chúng ta là tôi mất mạng. Vì thế, sau cuộc nói chuyện này, coi
như tôi đã trả nợ anh đầy đủ. Hiểu chưa?”.
“Hoàn toàn hiểu”.
Ba người có mặt trong phòng im lặng, mắt dán vào Partridge, trong khi đầu
dây bên kia tiếp tục nói chỉ đủ mình anh nghe.
“Một số khách hàng của tôi có quan hệ với các tổ chức khác ở Mỹ Latinh”.
Quan hệ với các tổ chức buôn lậu ma tuý, Partridge nghĩ vậy nhưng không
nói gì.
“Như tôi đã nói với anh, họ không có dính vào chuyện mà anh đang tìm
kiếm, nhưng họ có nghe được những chuyện khác”.
“Tôi hiểu điều đó”, Partridge trả lời.
“Thôi được rồi, tôi nói anh biết. Tôi đảm bảo tin này là chính xác. Những
người anh đang tìm đã được đưa khỏi Mỹ thứ bảy tuần trước và hiện đang
bị giam giữ ở Peru. Anh nghe rõ chứ?”.
“Tôi nghe rõ”, Partridge trả lời. “Tôi xin hỏi một câu?”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.