BẢN TÌNH CA BUỒN - Trang 187

Cái tên Hạ Thất Lăng này quả là lắm chuyện! Lớn như vậy rồi mà để ý

đến lời nói của con nít!

“Chị Đằng ơi, chị có thể đừng mải mê theo đuổi người khác có được

không?”, con bé buồn bã nói: “ Chị cứ theo đuổi anh Lăng ấy! Nếu không
anh ấy sẽ lại không vui đâu!”

“Hả?”, cái con bé này sao mà tinh ranh thế không biết.

“Chị tin em đi, anh Lăng càng ngày càng đẹp trai, đẹp trai hơn tất cả

bọn con trai trên đời này!”, con bé nhìn tôi, trịnh trọng nói.

“Ha… ha…”, tôi xoa xoa đầu Bối Nhi, cười tươi, nụ cười thật lòng

xuất phát từ những lời nói ngây thơ của đứa trẻ.

“Bối Nhi ngoan, bây giờ muộn rồi, em mau về phòng ngủ đi!”

“Vâng ạ!”, nó gật đầu, nhảy chân sáo về phòng ngủ. Rồi đột nhiên Bối

Nhi quay đầu lại nói: “Chị Đằng ơi, cho dù thế nào em cũng tôn trọng
quyết định của chị!”, nói xong, con bé mỉm cười với tôi rồi biến mất sau
cánh cửa căn phòng sang trọng.

Tôi ngây người kinh ngạc, những giọt nước mắt từ từ lăn dài trên má.

Bối Nhi, anh Lăng trong trái tim em mãi mãi sẽ là đẹp nhất! Thế

nhưng, anh ấy không thể nào chỉ thuộc về một người, anh ấy là người của
công chúng! Anh ta là ngôi sao sáng chói trong lòng mọi người!

Có một số người chỉ có thể đứng nhìn từ phía đằng xa. Tôi có thể

đứng ở một góc nhỏ phía xa, âm thầm ngưỡng mộ anh ta, như vậy đã là quá
đủ!

Bối Nhi, cám ơn em đã hiểu cho chị!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.