Hôm nay, phát hiện này khắc sâu trong lòng Triệu Thần, quan hệ của anh
với Tô Tần là như thế. Lần đầu tiên anh muốn đối thật tốt với một ai đó,
muốn giao cả bản thân cho người kia, chỉ để đổi lấy chút tín nhiệm, hay
thậm chí chỉ là một khuôn mặt tươi cười, nhưng quan hệ của anh với Tô
Tần cứ mãi không gần chẳng xa, cứ như hai người mới quen biết.
Lần đầu tiên Triệu Thần hâm mộ Lưu Bị, hâm mộ Trương Dũng Nghĩa,
hay thậm chí hâm mộ cả Trần Miểu.
Lúc Nghiêm Qua nói, gió lạnh thổi qua gương mặt mọi người, Tô Tần
mím môi, “Chỉ là tôi thấy y học không thích hợp với mình.”
Hiển nhiên Nghiêm Qua không nghĩ như vậy, anh nói: “Nếu đã có cơ
hội, em không thể buông bỏ.”
Tiết Phi có chút ngạc nhiên, anh ta nhìn Tô Tần rồi lại nhìn Nghiêm Qua,
“Anh là ai?”
“Tôi là.. người thuê chung phòng.. với em ấy.” Nghiêm Qua nhìn về phía
người kia, ánh mắt trở nên lạnh lẽo, “Cậu nói cậu là bạn của Thường
Dịch?”
Tiết Phi buồn bực, “Anh cũng biết Thường Dịch?”
“Tôi không biết.” Nghiêm Qua bình tĩnh nhìn người kia, nói: “Nói với
Thường Dịch, Tô Tần đã không còn bất cứ quan hệ gì với hắn, Tô Tần
muốn làm hay không muốn làm cái gì, không tới lượthắn quan tâm.”
Tiết Phi có chút giận, chế giễu nói: “Ồ, mạnh miệng nhỉ, anh làm cái vẻ
mặt trâu kia cho ai xem? Cho bò xem hả? Anh biết Thường Dịch là ai
chứ?”
“Tôi biết nhà hắn giúp đỡ Tô Tần.” Nghiêm Qua nói từng chữ một, “Là
nhà hắn, là Thường gia, chứ không phải Thường Dịch.”