BẠN TRAI CÙNG NHÀ KHÔNG PHẢI NGƯỜI - Trang 147

"Em gái à tôi nói cho cô nghe" ông chỉ chỉ con mèo già đang nằm thoi
thóp trong nón: "Con mèo này quá già không sống được bao lâu nữa
đâu, không đáng để cô tốn chi phí lớn như vậy để cứu chữa. Hơn nữa
tôi thấy con mèo già này rất hung dữ, khi cứu xong không chừng còn
có thể quào trầy người khác đấy."
Hạ Ngữ Băng không muốn bỏ cuộc: "Không đâu, cứ cứu trước đi rồi
hẵng nói sau. Chú không thể bởi vì... con mèo này lớn tuổi mà kỳ thị
nó, mèo già sẽ không ăn vạ quào người khác đúng không?"
Lâm Kiến Thâm trầm mặt đứng chống tay lên quầy, cao giọng nói:
"Ông chỉ cần cứu sống nó, những chuyện khác không cần ông quan
tâm."
Giọng anh lạnh lùng, khí thế lại mạnh mẽ, ông chú trung niên kia do
dự một lúc, mới chậm rãi từ sau quầy đi tới.
"Được rồi, nếu mấy người kiên trì như vậy, thì có một người có lẽ sẽ
cứu được nó." Ông chú trung niên lau mồ hôi dầu sau gáy, ngập ngừng
nói: "Nhưng mà, tính tình của người kia không được tốt lắm đâu."
Nói xong, ông chú lê dép tới, thò đầu ra ngoài màn trướng hét ra bên
ngoài: "Phí Lãng? Phí Lãng? Có chuyện để làm rồi!"
Chỉ một lát sau, một thân ảnh cao lớn mang theo tức giận bước nhanh
đến, không kiên nhẫn 'Hừ' một tiếng: "Mẹ kiếp, Lý Đại Đầu, quát cái
gì đó?"
Đó là một chàng trai hơn 20 tuổi, cao to khỏe mạnh, tóc rối tung, dưới
cằm có chòm râu ngắn, trong miệng ngậm một điếu thuốc, một đôi
mắt vô cùng sắc sảo, dã tính và ngang ngạnh. Anh ta mặc một cái
quần soóc đơn giản, lộ ra bắp chân rắn chắc. Anh ta đứng chắn ở cửa
như một ngọn núi, che khuất một mảnh lớn ánh nắng, cả người giống
như một con dã thú vận sức chờ tấn công, cảm giác xâm chiếm rất
mạnh.
Trong nháy mắt khi anh ta vào cửa, ánh mắt Lâm Kiến Thâm đã khóa
chặt vào anh ta, hơi đứng thẳng người.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.