BẠN TRAI CÙNG NHÀ KHÔNG PHẢI NGƯỜI - Trang 210

trời đêm, sau khi vòng quanh một lúc liền xẹt qua ánh trăng, bay về
chỗ sâu trong núi lớn.
Không phải là loài người, anh cho là cô chán ghét hình dáng xấu xí lại
cổ quái của anh.
Vì không làm cô bị thương, anh lựa chọn rời đi.
Gió ngừng, chung quanh hoang vắng, chiếc xe tải nhỏ vắt một nửa
ngoài vách đá dựng đứng, trong không khí ngửi thấy mùi xăng bị rò rỉ.
Trước mắt một mảnh đêm đen nhánh, ngay cả ngôi sao cũng mất đi
màu sắc, Hạ Ngữ Băng lảo đảo chạy theo hướng Lâm Kiến Thâm bay
đi, mãi cho đến khi ngã nhào trên đất, trong đêm, tất cả tâm trạng đều
bị phóng đại vô hạn, rốt cuộc cô gần như tan vỡ, tự ôm lấy mình khóc
òa lên.
"Mình không sợ..." Một loại khủng hoảng còn hơn cái chết lan tràn
toàn thân, cô ngã ngồi trong ánh trăng lạnh như băng, khuôn mặt đều
là nước mắt, tự mình nghẹn ngào ám thị: "Mình không sợ mà!"
Nhưng này, không thể nghi ngờ đó là một câu trả lời quá muộn.
Hạ Ngữ Băng không biết mình ngất đi lúc nào, khi cô tỉnh lại, đã nằm
trong phòng bệnh.
Bức tường hai màu xanh trắng, trần nhà loang lổ, bên cạnh là một cái
giá treo dịch truyền, một con mèo mướp ngồi xổm trên đệm chăn, còn
có người lớn chật ních trong phòng bệnh…
"Ai nha! Cuối cùng cũng tỉnh!" Người nói chuyện là thím Hai, một
giọng nữ cao và lớn.
"Thím Hai..." Hạ Ngữ Băng khó khăn chuyển động cái cổ, nhìn những
người già đang cầm trà rót nước ở mép giường: "Ông Hai, bà Hai, bà
Ba..."
Bà Ba rót nước ấm đưa tới bên miệng Hạ Ngữ Băng, đôi mắt lão vẩn
đục kéo đầy tơ máu, lo lắng nói: "Ai ai, đứa bé ngoan đừng sợ, không
sao rồi, uống miếng nước đi! Nghiệp chướng mà, cổ họng khô thành
dạng gì rồi!"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.