BẠN TRAI CÙNG NHÀ KHÔNG PHẢI NGƯỜI - Trang 211

Hạ Ngữ Băng uống hai ngụm nước, lập tức ngồi bật dậy, trong đầu
đều là hình ảnh tai nạn xe, ánh trăng, còn có cánh dài và sừng... Lâm
Kiến Thâm vừa yêu dã vừa thần thánh.
Đau đầu, cô nhắm mắt lại, khuôn mặt tái nhợt, gò má không có một tia
huyết sắc, thì thào hỏi: "Đây là chỗ nào, tại sao cháu lại ở đây?"
"Đây là bệnh viện trong thị trấn, là mèo nhà cháu dẫn ông tìm được
cháu." Ông Hai cướp trả lời: "Ngày hôm qua ông vừa mới ngủ, mèo
nhà cháu liền từ cửa sổ bò vào phòng của ông, tựa như nổi điên vừa
cào vừa kêu, còn cắn ống quần ông kéo ra ngoài cửa. Ông suy nghĩ có
gì đó không đúng, theo mèo nhà cháu đi thẳng tới khúc cua lớn sau
núi, liền phát hiện cháu té xỉu bên lề đường, trên mặt còn có máu, ai
nha! Làm ông sợ chết!"
Hạ Ngữ Băng nhìn mèo già ngủ sau bên gối, trong lòng trăm mối cảm
xúc ngổn ngang: Là Sơ Hạ dẫn người đi cứu cô sao? Làm sao nó biết
mình xảy ra chuyện?
Đã trải qua chuyện tối ngày hôm qua, cô phải dùng ánh mắt mới xem
xét mọi thứ, lòng tràn đầy khả nghi: Một mèo thông thường có thể có
thông minh như vậy sao?
"Cũng may là mèo nhà cháu có linh tính đấy! Biết cháu gặp tai nạn xe,
liều mạng tìm người trợ giúp cháu!" Thím Hai mang vẻ mặt nghĩ lại
mà sợ, vỗ vỗ bộ ngực đầy đặn cảm khái: "Thím thấy xe điện của chú
Hai cháu bị đụng bắn tung tóe, chiếc xe tải của tên hói đầu (tên côn
đồ) nằm vắt vẻo trên vách đá, thím sợ hết cả hồn! Nghĩ xong rồi, đứa
nhỏ Hạ Ngữ Băng này chắc chắn không sống nổi!"
"A di đà Phật a di đà Phật! Vợ thằng Hai, con nói cái gì vậy!" Bà Ba
nặng nề ngắt lời thím Hai, trách móc: "Quả thực là miệng quạ đen!"
"Ôi, không phải là do con sợ quá sao má Ba. Ai biết xe bị vỡ thành
như vậy, cô bé lại không hề bị gì, chỉ bị trầy da, quá sợ hãi mà ngất
đi." Thím Hai lộ ra một nụ cười thật thà, đưa một quả táo gọt lởm
chởm cho Hạ Ngữ Băng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.