BẠN TRAI CÙNG NHÀ KHÔNG PHẢI NGƯỜI - Trang 217

thấy một mảng trắng xóa, mãi đến khi chuông điện thoại di động kiên
nhân vang lên lần thứ hai, gọi thần trí cô trở về.
Trên màn ảnh hiện lên người gọi là 'Ba ba', Hạ Ngữ Băng xoa cái cổ
đau nhức ngồi dậy, ấn nút nghe, gọi một tiếng: "Ba..."
Lời vừa ra khỏi miệng, mới phát hiện mình nằm úp một đêm, cổ họng
khàn khàn không phát ra hơi.
Quả nhiên Hạ Tông Trạch nghe ra khác thường, trầm giọng hỏi: "Tiểu
Ngữ, bị cảm hả con?"
"Không có, mới vừa tỉnh ngủ, cổ họng còn chưa mở."
Xa Hạ Tông Trạch hơn một tháng, mặc dù hai ba con cô cách xa nhau
ngàn dặm, nhưng trái lại tình cảm càng ngày càng gần. cô đã không
giống như trước nữa, hễ mở miệng là đả thương người, không hiểu
chuyện. Nghe giọng lo lắng của Hạ Tông Trạch, cô giống như là đứa
trẻ làm sai cảm thấy áy náy, hắng giọng hỏi: "BA ơi, ba xuống máy
bay rồi ạ?"
Cô vừa hỏi việc này đã nhắc nhở Hạ Tông Trạch. ông buông tiếng thở
dài: "Ba đang muốn với con chuyện này, bên này bão vào, chuyến bay
bị hủy bỏ, hôm nay không tới được."
Hôm nay ánh nắng thưa thớt, tầng mây rất dày, thoạt nhìn là trời sắp
mưa. Hạ Ngữ Băng sợ run một hồi, tâm trạng có một chút nhẹ nhõm
không rõ, một lát sau mới nhẹ nhàng 'Oh' một tiếng, an ủi nói: "Không
có sao đâu ba, bây giờ con rất khỏe, ba đừng lo lắng."
Hạ Tông Trạch vẫn chưa quá yên tâm: "Hai ngày nữa cho dì Từ tới
đón con được không? Hoặc là ngày mai con đi đường sắt cao tốc về,
tiện hơn đi máy bay."
Hạ Ngữ Băng khẩy rớt lớp sơn ở mép bàn sách, thấp giọng nói: "Ba,
con không muốn về Hàng Châu."
Điện thoại bên kia im lặng một hồi, sau đó, hạ Tông Trạch hỏi: "Tiểu
Ngữ, Lâm Kiến Thâm có về chưa?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.