BẠN TRAI CÙNG NHÀ KHÔNG PHẢI NGƯỜI - Trang 256

Anh quay đầu, ngón tay không ngừng nhịp trên lớp vải, mỉm cười với
Hạ Ngữ Băng, đôi môi hơi mở, hình như muốn nói câu gì đó, nhưng
mà lời chưa ra khỏi miệng đã hóa thành ý cười.
Hạ Ngữ Băng chưa từng thấy dáng vẻ này của anh, như là không thèm
để ý chút nào, hoặc như là vui đến mức không nói được, có chút đáng
yêu. Xem ra hẳn là rất hài lòng.
"Mau mặc vào đi." Hạ Ngữ Băng vừa ăn bánh ga-tô vừa ậm ờ nói,
không ngừng dùng khóe mắt nhìn anh.
Lâm Kiến Thâm nâng mắt nhìn cô, tầm mắt dừng trên khóe miệng của
cô rất lâu.
Hạ Ngữ Băng bị anh nhìn đến ngứa ngáy, vô thức lấy mu bàn tay chà
chà gương mặt, hỏi: "Anh nhìn em xong chưa?"
"Khóe miệng em dính gì đó, chưa lau sạch." Lâm Kiến Thâm nói,
vươn một cái khớp xương thon dài có lực tới, ngón cái nhẹ nhàng mơn
trớn cánh môi ướt át của cô: "Ở chỗ này."
Bất ngờ không kịp đề phòng.
Ngón tay dịu dàng như chiếc lông vũ phớt qua, triệt để thổi bay mặt hồ
yên ả của Hạ Ngữ Băng. Nhất thời cô có chút bối rối, cả người như là
bị điện giật, dường như khẽ run lên, giương mắt ngơ ngác nhìn hắn,
tựa hồ còn chưa nhận ra rốt cuộc là trong nháy mắt vừa rồi mình đang
sợ cái gì...
Lâm Kiến Thâm cũng đã thu ngón tay về, lau lau ngón tay, hài lòng
nói: "Bây giờ sạch rồi, em ăn gì mà giống như trẻ con... Em sao vậy?"
Hình ảnh của Hạ Ngữ trong đôi mắt sạch sẽ thông suốt của anh hầu
như không thể nào che giấu được, cô gục đầu xuống che đôi gò má
đang nóng bừng của mình, vội ho một tiếng nói: "Không có gì."
"Em..."
Lâm Kiến Thâm mở miệng, nhưng ánh đèn trong phòng chớp lên một
cái rồi tắt ngúm, xung quanh lại rơi vào bóng tối lần nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.