BẠN TRAI CÙNG NHÀ KHÔNG PHẢI NGƯỜI - Trang 332

Tháng mười, ánh mặt trời ấm áp, núi rừng úa vàng, ruộng lúa cũng chỉ
còn lại một màu vàng của gốc rạ. Sau khi non nước của thôn Linh Khê
trải qua một hồi xuân hạ náo nhiệt, cuối cùng cũng chìm vào vẻ đẹp an
bình của mùa thu.
Điện thoại trong nhà vang lên, Lâm Kiến Thâm từ ngoài phòng đẩy
cửa tiến vào, thuận tiện đem một bó cúc cắm vào bình hoa trên bàn ăn,
lau khô tay, ở một giây trước khi tiếng chuông cuối cùng kết thúc thì
nhận máy: "Alo?"
"Anh ơi!" Tiếng nói quen thuộc vang lên, tinh thần phấn chấn mạnh
mẽ.
Lâm Kiến Thâm sửng sốt trong chốc lát, nhìn thoáng qua đồng hồ trên
vách tường, hơi kinh ngạc hỏi: "Hôm nay sao lại gọi điện sớm như
vậy?"
"Cho anh một niềm vui bất ngờ." Tiếng nói ở đầu dây bên kia phập
phồng bất định, có tiếng thở hổn hển thật nhỏ, thỉnh thoảng còn vang
lên cả tiếng gà mái cục tác sau khi đẻ trứng.
Cùng lúc đó, bên ngoài rào tre có một con gà mái già hoa vỗ cánh kêu
khanh khách, hợp lại làm một với âm thanh trong ống nghe.
Lâm Kiến Thâm vốn đang bình tĩnh chợt có chút khẩn trương. Hô hấp
của anh cứng lại, có chút chờ mong mà cẩn thận dò hỏi: "Em ở đâu?"
"Anh đoán đi!"
Không cần đoán, khứu giác nhạy bén của đại yêu quái đã ngửi được
hơi thở chỉ thuộc về cô, mùi hương như có như không mà bay ở trong
không khí, đó là hương vị mà anh đã từng xem nhẹ, nhưng sau khi mất
đi lại nhớ nhung gấp đôi.
"Em đứng đó chờ tôi." Anh nói xong một câu này liền vội vàng cúp
điện thoại, gấp gáp khó nhịn mà xoay người đẩy cửa đi ra ngoài, còn
bởi vì nôn nóng mà suýt nữa một chân dẫm bẹp mèo già đang phơi
nắng ngoài thềm đá.
Cửa phòng và cánh cửa được sơn màu đỏ của vườn hoa hồng đồng
thời được đẩy ra, Lâm Kiến Thâm dừng bước, đứng dưới nắng vàng,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.