BẠN TRAI CÙNG NHÀ KHÔNG PHẢI NGƯỜI - Trang 333

cách khoảng sân đầy những bụi hoa xinh đẹp mà đối diện với người ở
cửa.
Hạ Ngữ Băng mặc một chiếc chân váy dài xòe có dây đeo màu đỏ
rượu vang, đầu đội một chiếc mũ nồi cùng màu, chân đi một đôi ủng
ngắn màu đen, tóc dài rối tung, một tay kéo vali, một tay nghịch điện
thoại, như một tiểu công chúa hay thấy trong khung ảnh lồng kính, lộ
ra một nụ cười rạng rỡ với Lâm Kiến Thâm.
"Anh ơi! Em đã về!" Hạ Ngữ băng đơn giản bỏ xuống hành lý, xuyên
qua bụi hoa, chạy về phía Lâm Kiến Thâm.
Rất nhiều năm sau, Lâm Kiến Thâm vẫn nhớ rõ khung cảnh ngày hôm
ấy. Ánh mặt trời là thuốc màu tốt nhất, khiến toàn thân cô tỏa sáng lấp
lánh, anh nhớ rõ nụ cười lúc ấy của cô, nhớ rõ làn váy đung đưa lúc cô
chạy vội, nhớ rõ mái tóc bay trong gió nhẹ của cô, cứ vậy mà ngơ
ngẩn, như là mất hồn nhìn cô nhào vào trong ngực bản thân.
Sau đó, linh hồn bị thiếu hụt liền được lấp đầy tại giây phút đó.
Hạ Ngữ Băng ôm chặt lấy eo anh, trên người dính vài cánh hoa tường
vi màu hồng thẫm, mùi hương mê người. Có lẽ là hơi khẩn trương,
cánh tay mềm yếu của cô hơi phát run.
Cánh tay Lâm Kiến Thâm giật giật, cuối cùng là nhẹ nhàng đặt lên vai
cô, nhẹ giọng hỏi: "Không phải nói không mua được vé à? Sao đột
nhiên lại về?"
"Bởi vì em nhớ anh." Hạ Ngữ Băng hơi ngượng ngùng mà buông anh
ra, lui về sau một bước, nhìn vào mắt anh cười nhẹ: "Đặc biệt, đặc biệt
nhớ."
"..."
Môi Lâm Kiến Thâm giật giật, tay phải theo bản năng nâng lên, nhẹ
nhàng che bên ngực trái, tựa như có chút nghi hoặc, nghiêng đầu trầm
tư.
"Hạ Ngữ Băng." Anh đột nhiên mở miệng, vừa lạ lẫm lại như có chút
tìm tòi nghiên cứu, nói: "Tim tôi nảy lên thật nhanh."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.