BẠN TRAI CÙNG NHÀ KHÔNG PHẢI NGƯỜI - Trang 40

Cô nghĩ: Hôm nào lên thị trấn phải cài đặt băng thông rộng và bộ định
tuyến mới được. Không có internet còn khó chịu hơn là không có cơm
ăn, huống chi cô hạ quyết tâm không dùng tiền trong nhà nên cần phải
lên mạng kiếm tiền để sống nữa!

Đối diện với cửa sổ là sân sau và rừng trúc bên ngoài sân, phía sau
rừng trúc là một ngọn núi rất cao, trong bóng đêm có thể nhìn thấy
hình dáng nguy nga của ngọn núi, giống như một người khổng lồ canh
giữ thôn Linh Khê. Ánh trăng ở nông thôn rất sáng, sao trời như
những hạt kim cương nhỏ vụn nằm chi chít trên chiếc quạt lông màu
đen nhánh, lại giống như một con sông sáng rực vắt ngang qua chân
trời… Ở đây không có xa hoa trụy lạc, không có ngựa xe như nước,
chỉ có ngân hà lưu chuyển, hương lúa mười dặm, vào ban đêm có gió
núi thật lạnh, tiếng côn trùng hòa với tiếng ếch kêu, làm cho người ta
vô cớ sinh ra cảm giác trống rỗng mà lại an nhàn thoải mái.

Không biết chiếc đèn trời kia có đưa linh hồn của bà ngoại đến chân
trời, biến thành một ngôi sao bảo vệ bầu trời hay không?

Ngón tay Hạ Ngữ Băng dừng lại thật lâu trên giao diện WeChat với ba
mình, tin nhắn Hạ Tông Trạch chuyển 50 ngàn nhân dân tệ vào buổi
trưa vẫn còn nằm trơ trọi trên giao diện cuộc trò chuyện. Cô lướt lên
phía trên, số lần nói chuyện phiếm của hai ba con trong mấy tháng gần
đây ít đến đáng thương, chỉ đơn giản là Hạ Tông Trạch nhắc nhở cô
một số việc vặt: 'Tiểu Ngữ, cuối tuần có về nhà ăn cơm không', 'Tập
tranh mới xuất bản rất đẹp, chúc mừng con, Tiểu Ngữ! [hình ảnh]
[hình ảnh], 'Tiểu Ngữ, về nói chuyện với ba, được không?', 'Thi cuối
kỳ xong rồi phải không? Khi nào thì về nhà?', 'Tiểu Ngữ, bà ngoại con
có thể không qua được, ba đến đón con ngay bây giờ'...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.