BẠN TRAI CÙNG NHÀ KHÔNG PHẢI NGƯỜI - Trang 420

Lâm Kiến Thâm chưa đã thèm nhưng vẫn ngoan ngoãn ngừng lại, thu
cánh lại, lộ ra một mảnh ánh trăng sáng tỏ.
"Tôi muốn cùng em dùng áo mưa." Lâm Kiến Thâm bỗng nhiên nói.
Không khí kiều diễm cứ như vậy mà ngừng lại trong hai giây, tiếp
theo Hạ Ngữ Băng cho một cái tát lên mặt anh, căm giận nói: "Anh lại
dám phá hủy không khí? Dùng áo mưa thổi khí cầu chơi được
không?"
Cái tát kia không nặng, chỉ nhẹ nhàng cào qua mặt Lâm Kiến Thâm,
như là tán tỉnh. Lâm Kiến Thâm lật tay bắt được cổ tay cô, kéo cô vào
trong ngực mà ôm chặt, hai người đối diện trong chốc lát, sau đó lâm
kiến Thâm bỗng nhiên nghiêng người một cái, kéo Hạ Ngữ Băng từ
trên cành cây cao mấy chục mét mà lao thẳng xuống.
Cuồng phong gào thét bên tai, trái tim vì cảm giác không trọng lực mà
sợ hãi, tiếng hét chói tai của Hạ Ngữ Băng vang vọng trong sơn cốc,
kinh động đến mấy con chim đang bay dưới ánh trăng.
Cô cho rằng bản thân sẽ bị ngã tan xương nát thịt, nhưng khi chỉ còn
cách mặt đất có mấy mét, Lâm Kiên Thâm lại xòe cánh mà lao xuống,
mang theo cô một lần nữa bay về phía chân trời.
Lúc lần nữa chạm chân xuống mặt đất, Hạ Ngữ Băng đạp lên tuyết
trong sơn cốc như là đạp lên cục bông mềm mại, không có chút sức
lực, hai chân sợ tới mức run bần bật, giống như mì sợi nấu chín. Lâm
Kiến Thâm đỡ lấy cô lại bị cô đẩy ra, vừa tức giận vừa bất đắc dĩ nói:
"Anh tránh ra!"
Tức giận đến giọng cũng đổi luôn rồi.
Hạ Ngữ Băng chưa bao giờ dám chơi tàu lượn siêu tốc, hôm nay lại bị
buộc trải qua một phen. Thật kích thích, thật muốn giết người.
Lâm Kiến Thâm lại không cảm thấy làm vậy có gì không ổn, bởi vì là
việc mà bản thân anh thích, Lâm Kiến Thâm hy vọng Hạ Ngữ Băng
cũng có thể trải nghiệm một phen. Anh đứng một bên cười, hai cái
cánh run run, nhếch khóe miệng nói: "Trước kia tôi rất thích chơi như
vậy."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.