BẠN TRAI CÙNG NHÀ KHÔNG PHẢI NGƯỜI - Trang 46

Trong thoáng chốc, lòng hiếu kỳ của cô quá lớn, vậy mà đã quên đi sợ
hãi, cô không kìm nén được, đi đến trước cửa phòng bà ngoại rồi nhìn
vào trong, ngay sau đó cô kinh ngạc, mắt trừng lớn…

Ánh sáng từ nước kia, lại phát ra từ bức cá chép vờn sen do Lâm Kiến
Thâm thêu.

Đây là cảnh tượng đáng kinh ngạc nhất mà cô nhìn thấy trong cuộc
đời mình!

Chỉ thấy ánh trăng vào phòng, chiếu lên bức thêu khoảng một mét kia,
hoa sen từ từ nở ra, hai đuôi cá chép đang bơi trên nền lụa, có thể nghe
được tiếng quẫy nước của chúng, ánh trăng chiếu vào mặt nước ánh xạ
xuống mặt đất, mọi thứ trong bức thêu như đang cùng sống dậy, như
mộng như ảo.

Đây… Đây là cái gì?

Hạ Ngữ Băng dường như bị mê hoặc, không cầm lòng được mà đi vào
trong phòng, đứng trước bức tranh thêu. Trên nền lụa, đuôi của hai con
cá chép đỏ bạc đang đung đưa, mang cá hơi đóng mở, sinh động như
thật, thậm chí cô còn cảm nhận được độ ẩm của nước và mùi thơm
thanh thoát của hoa sen. Mắt cô long lanh ánh nước, từ từ nâng ngón
tay lên, thoáng chốc đầu ngón tay chạm vào nền lụa, lạnh lẽo và ướt át
truyền đến lòng bàn tay…

Hạ Ngữ Băng đột nhiên rút tay lại, hô hấp dồn dập, đầu ngón tay còn
dính nước đang nhỏ giọt… Cái này cũng, quá chân thật!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.