Lâm Miểu không khỏi thả chậm bước chân, đứng trước mặt anh muốn
nói gì đó nhưng rồi lại không nói cái gì.
Không cần nhiều lời, Hạ Tông Trạch nhất định đã biết tin đồn nhảm
nhí ở trong trường, biết anh nhất thời không cách nào ngăn cản phiền
toái mà lòng ái mộ của anh mang lại cho cô..... Anh đang tự trách,
đang sám hối, bao nhiêu lời chửi mắng trên người cô đều hóa thành
đau lòng gấp trăm ngàn lần mà trả lại trên người anh.
Thích một người, không phải lỗi của anh.
Cô nhẹ nhàng cất bước đi lên lầu, Hạ Tông Trạch im lặng đi theo sau
cô, Lên đến lầu bốn, bước qua đầu cầu thang, giày cao gót và giày thể
thao một trước một sau bước trên hành lang.
Lâm Miểu móc chìa khóa ra mở cửa, lại phát hiện trên cửa sắt chống
trộm kẹp mộ tờ giấy, không giống như tờ rơi. Vừa cầm lên nhìn, bên
trên viết mấy chữ như máu chảy: Lâm Miểu đi chết đi.
Cô ngẩn ra trong chốc lát, giấy trong tay đã bị Hạ Tông Trạch cướp
lấy, hung hăng mà xé thành mảnh nhỏ rồi nắm chặt trong lòng bàn tay.
Anh thở phì phò, dường như trong ánh mắt lạnh lùng có chút gì đó
muốn tràn ra, gian nan nói: "Cô không cần để ý đến bọn họ, đáng chết
là em đây, là em quấn quýt lấy cô."
Lâm Miểu hoàn hồn, hơi hơi mỉm cười: "Tôi không yếu đuối như vậy,
nào có đạo lý có người kêu tôi đi chết thì tôi liền đi chết chứ? Em
cũng đừng nóng giận, trong chuyện này hai chúng ta đều không sai."
"Cô không cần từ chức, em sẽ giải thích với nhà trường." Hóa ra, anh
đã sớm nhìn thấu hết thảy.
"Thôi bỏ đi, càng bôi càng đen, hơn nữa cũng không có gì phải giải
thích." Lâm Miểu nhìn anh, khóe miệng vẫn cười dịu dàng ấm áp:
"Mỗi người chúng ta đều là thân thể độc lập, không cần phải nói cho
xã hội chúng ta thích ai, không thích ai, đừng quản bọn họ."
Huống chi cô đã bất tri bất giác vi phạm nguyên tắc mà thích sinh viên
của mình, đây là sự thật, không cần tranh cãi nhiều.