BÁN YÊU TƯ ĐẰNG - Trang 329

Tôi, là, Nhan, Phúc…
Lúc viết đến chữ Nhan, ông cảm giác được cổ họng đang bị siết chặt hơi

nới lỏng. Vừa viết xong chữ Phúc thì cơ thể bỗng được hạ xuống, nhưng
dây mây trên mắt cá chân không nới lỏng. Lúc ông sắp sửa rớt xuống cắm
mặt vào đất thì bị kéo đến trước mặt Tư Đằng.

Rốt cuộc đã an toàn rồi. Cô đã nhận ra ông rồi sao? Nhan Phúc Thụy

cảm động muốn khóc, ông ngẩng đầu nhìn Tư Đằng, quả nhiên trên người
cô rất nhiều máu. Trên thân mây một nửa vết máu đều thâm đen, mắt thật
sự không nhìn thấy. Nhan Phúc Thụy định bò dậy, nhưng cảm giác hình
như không đúng lắm. Theo phản xạ ông cúi đầu nhìn xuống, có vô số dây
mây nhỏ đang vươn đến từ bốn phương tám hướng, giống như là xúc tu sắc
bén.

Nhan Phúc Thụy chợt hiểu ra. Không biết vì sao Tư Đằng bị thương rất

nặng, thậm chí còn bắt đầu hiện nguyên hình. Nhưng cô đã thiết lập phòng
ngự chặt chẽ cho bản thân mình, không cho người lạ xâm nhập, trong phạm
vi thế lực phòng ngự của cô, một khi có dị động…

Nhớ đến cuộc gặp gỡ trước đây, Nhan Phúc Thụy hoảng sợ rùng mình:

Cô là kiểu người giết không cần hỏi, nếu như không phải ông giãy dụa nói
với cô mình là Nhan Phúc Thụy, chỉ sợ hiện tại ông đã là người chết treo
trên cây rồi.

“Tiểu thư Tư Đằng, cô làm sao vậy hả?”
Hỏi mấy lần liền mới ý thức được mình đã quên việc cô không nghe

thấy. Gương mặt Tư Đằng ngẩng đầu về phía ông, đưa một bàn tay ra.
Nhan Phúc Thụy đột nhiên tỉnh ngộ, vội vàng xòe lòng bàn tay ra đưa đến
cho cô.

Tư Đằng viết chữ trong lòng bàn tay ông. Cô chỉ viết một chữ, may là

chữ này giản thể hay phồn thể đều viết giống nhau, không đến nỗi dẫn đến
việc nhầm lẫn. Cô viết chữ “chôn”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.