BÁN YÊU TƯ ĐẰNG - Trang 369

Sau khi vào động lợi dụng lực lượng đạo môn niêm phong cửa, đề phòng
cô chạy trốn. Kế tiếp đánh nhau với cô trong sào huyệt của mình…

Tư Đằng hơi lạnh sống lưng, ban đầu cô cho rằng Thẩm Ngân Đăng sẽ

không dám làm liều, chỉ dám thiết lập cơ quan khống chế địch, cho nên xác
định chỉ cần động vào cơ quan là có thể chắc chắn sẽ giết được cô. Thẩm
Ngân Đăng này quả thật là thận trọng và vô cùng kỹ lưỡng. Cô đã có chút
khinh thường cô ta, hôm nay hơi xấu rồi đây, chuyện này tuyệt đối không
dễ dàng nắm chắc chín phẩy chín phần thắng dễ dàng như vậy.

Tần Phóng thấy được sắc mặt kỳ lạ của cô: “Sao vậy?”
Tư Đằng cởi áo khoác ngoài, lại đá văng giày cao gót đi: “Không động

thủ không được rồi…”

Lời còn chưa nói xong, trong hang động bỗng vang lên một trận nổ ầm,

ngay sau đó mặt đất chấn động. Mọi người đạo môn nghiêng trái ngã phải,
trong hỗn loạn Vương Càn Khôn gào lên: “Động đất rồi! Động đất rồi!”

Giống như phối hợp lời anh ta, mặt đất trong hang động bỗng nứt ra

giống chiếc miệng há to. Trong nháy mắt mọi người bỗng ngã xuống, trên
trần rơi xuống vô số đất đá. Lập tức tiếng gào thét vang dậy, xung quanh
tràn ngập bụi mù. Người đối diện đều không nhìn thấy nhau. Tần Phóng
chợt rơi xuống, giữa lúc kinh hãi nghe thấy Tư Đằng đứng trên cao gọi anh:
“Tần Phóng, lên tiếng đi.”

Anh cố kêu lên, đột nhiên cảm thấy có dây mây quấn vào mắt cá chân,

thế rơi xuống lập tức dừng lại. Với tay lên chụp được một nhánh cây, anh
vội vàng nắm chặt giữ thăng bằng hai bên thân thể kéo lên, anh hơi an tâm
một chút. Trước mắt tối đen như mực, bên tai là tiếng đất đá không ngừng
rơi xuống, lại có người kêu lên đau đớn, cơ thể chao đảo, nỗi khiếp sợ trong
lòng không sao tả xiết. Cũng không biết tình hình Tư Đằng thế nào, trong
lúc nhất thời lòng như lửa đốt: “Tư Đằng, cô thế nào?”

Gọi liên tục vài lần không nghe ai trả lời, một lát sau tiếng đá rơi nhỏ

dần, dường như đã yên tĩnh hơn một chút. Tần Phóng nghe thấy tiếng quan
chủ Thương Hồng: “Ai có bật lửa hoặc là điện thoại di động trên người
không? Bật lên đi.”

Vương Càn Khôn trả lời: “Sư phụ, con có, mọi người chờ một chút.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.