BÁN YÊU TƯ ĐẰNG - Trang 397

Khoảng cách giữa các nhà sàn trong Bản Miêu tương đối gần nhau, độ

cao hai tầng cũng ngang nhau, rất tiện cho việc chào hỏi. Ương Ba đáp:
“Vẫn chưa.”

Vẻ mặt gã vui vẻ, giống như rất có nhã hứng tán gẫu. Quan chủ Thương

Hồng thật sự không có gì để nói, ngập ngừng rất lâu mới thốt ra được một
câu: “Thẩm tiểu thư… sao rồi?”

Trong lòng ông cảm thấy hơi lạ, cố tình hỏi câu này nhằm thăm dò một

chút: Mười hai giờ khuya mà cô vợ trẻ vẫn còn chưa về, lẽ ra Ương Ba phải
mang vẻ mặt lo lắng hỏi thăm chứ? Tại sao còn có nhã hứng tán gẫu với
ông như vậy?

Ương Ba nói: “Ông hỏi A Ngân nhà tôi à, cô ấy rất tốt.”
Quan chủ Thương Hồng hồ đồ rồi. Cái gì gọi là “rất tốt”? “Rất tốt” này

rốt cuộc là sao?

***
Tần Phóng trằn trọc trở mình mãi vẫn không ngủ được. Nằm trên

giường lắng nghe một hồi, tiếng xích đu kẽo kẹt bên ngoài giống như mãi
mãi sẽ không dừng lại, anh thở dài khoác áo đi ra ngoài, thuận tay kéo ghế
ngồi bên cạnh Tư Đằng.

Tư Đằng nghe thấy tiếng động vốn định mặc kệ anh, nhưng có một

người sống sờ sờ ngồi bên cạnh cũng không thể xem anh là không khí
được, cuối cùng vẫn phải hỏi: “Có gì muốn nói à?”

Tần Phóng thoáng do dự: “Không có gì để nói cả.”
Tư Đằng cười khẩy: “Không có gì nói hả? Vẻ mặt của cậu đều tỏ ra hận

không thể đốt giấy tiền cho Thẩm Ngân Đăng đó. Hôm nay trong hang
động lúc tôi ra tay với Thẩm Ngân Đăng cậu kêu tôi làm chi? Cậu cảm thấy
cô ta không đáng chết sao?”

Trong hang động ư? Tần Phóng nhớ lại, khi đó quả thật anh muốn ngăn

cản cô, nhưng chỉ kêu tên cô thôi, những thứ khác còn chưa nói ra khỏi
miệng thì đã nuốt xuống lại rồi. Hóa ra Tư Đằng cảm thấy anh đang thương
hại cho Thẩm Ngân Đăng sao?

Tần Phóng không biết giải thích thế nào, suy nghĩ thật lâu mới nói: “Lúc

Thẩm Ngân Đăng nói cô ăn đồng loại, mắng cô bỉ ổi, biểu hiện của cô rất lạ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.