BÁN YÊU TƯ ĐẰNG - Trang 426

Quế Chi, lúc này gã mới phát hiện chị ta tự lầm bầm, ánh mắt thất thần,
giống hệt với bộ dáng tối qua đứng trước cửa sổ.

Còn chưa tỉnh ngủ à? Chu Vạn Đông xua xua tay trước mặt Giả Quế

Chi.

Dường như Giả Quế Chi không nhìn thấy, đôi môi khẽ mấp máy: “Sau

đó tôi nhìn ra cửa sổ lần nữa lại không thấy ai. Nhất định là tôi đang nằm
mơ rồi. Tiểu thư Bạch Anh giống hệt trong bức tranh, quần áo cũng vậy,
đều là sườn xám. Ôi không đúng, bên ngoài sườn xám có thêm chiếc áo
khoác. Tiểu thư Bạch Anh nhất định chê tôi quá chậm chạp, cô ta không
kiên nhẫn chờ nữa…”

Lời vẫn chưa dứt điện thoại trong tay Chu Vạn Đông bỗng vang lên

tiếng nhạc Heavy Metal. Cả người Giả Quế Chi chấn động, nhất thời tỉnh
táo lại.

Hiện rõ trước mắt cuộc gọi đến là của Tần Phóng, Chu Vạn Đông không

kiên nhẫn lật điện thoại qua, mắng một câu: “Gọi cái con khỉ ấy.”

Qua vài phút, Tần Phóng nhắn tin lại: “Ừ, hai ngày nay nhức đầu. Ngủ

đây, không nói nữa.”

Khóe môi Chu Vạn Đông nhếch lên cười đắc ý: Đừng vội, mày cứ ngủ

đi, từ từ mà ngủ. Bản Miêu chỉ có chừng này, lúc ngủ dậy thì ông đã tìm
thấy mày.

***
Từ lúc Nhan Phúc Thụy thông báo cho Tần Phóng thu dọn hành lý đến

lúc lái xe rời đi chỉ vẻn vẹn có nửa giờ. Tư Đằng ngồi ở hàng ghế sau như
thường lệ, Nhan Phúc Thụy ngồi bên ghế lái phụ. Lúc ông lên xe, Tần
Phóng liên tục nhìn ông rồi quay lại nhìn Tư Đằng vài lần tỏ ý: Sao ông lại
cùng đi với chúng tôi vậy hả?

Vô lý, không phải chuyện Nhà Ngói đã kết thúc rồi sao? Nhan Phúc

Thụy không trở về Thanh Thành ngược lại đi theo về Hàng Châu để làm
gì?

Tư Đằng không giải thích với anh: “Ngây ra làm gì, lái xe đi.”
Đường núi vắng lặng, dọc đường không ai nói chuyện. Buổi trưa lúc

dừng xe dùng cơm, Tần Phóng lại gọi điện thoại cho Đơn Chí Cương. Đầu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.