BÁN YÊU TƯ ĐẰNG - Trang 453

Bà nói giọng địa phương, giọng điệu lại chua ngoa khó nghe. Nhan Phúc

Thụy nghe rất vất vã nhưng vẫn kiên nhẫn giải thích: “Là Tần gia, căn nhà
lớn nhất đó, là nhà phú hộ trấn này…”

Bà lão đã hiểu ra, nhưng không biết tại sao hai chữ “phú hộ” này lại như

đâm vào lòng bà, bà liền la ỏm tỏi lên như gây lộn với người khác: “Cái gì
mà phú hộ! Nhà bọn họ là phú hộ gì chứ! Còn không phải là nịnh bợ người
Thượng Hải kia sao? Thiếu tiền cả một trấn tại sao chỉ trả cho nhà họ? Nhà
tôi cũng là nhà giàu đó!”

Nhan Phúc Thụy nghe như lọt vào sương mù: “Nhà Tần Phóng thiếu

tiền nhà bà à?”

Bà lão không để ý đến ông, trợn trừng mắt nhìn lên nóc nhà nghiến răng

nghiến lợi. Nào là chém nghìn đao xưởng dệt Thượng Hải, thiếu nhà bọn
họ rất nhiều tiền nhưng nói đóng cửa là đóng ngay, một đồng cũng không
trả. Nào là nhà họ Tần nịnh bợ người Thượng Hải, nhất định là làm chuyện
dơ bẩn với Bạch tiểu thư đại diện xưởng dệt kia, nếu không tại sao chỉ kết
toán sổ sách cho nhà họ. Nào là nếu lúc đó cũng thanh toán hết tiền cho nhà
mình thì bà cũng là tiểu thư nhà giàu như ai, không phải gả cho người ở
thành phố, làm sao rơi vào tình cảnh hôm nay, để tên tiểu súc sinh cướp
tiền quan tài…

Bà vừa nói vừa gào khóc tức tưởi, khóc cào xé ruột gan.
Nhan Phúc Thụy đành phải lui ra ngoài, thuận tay giúp bà đóng cửa.

Cửa vừa đóng lại đã thấy mặt cửa đầy dấu giày, không biết là tên “súc sinh”
bà nói đã đạp mấy lần.

Có điều cũng không phải là hoàn toàn không có thu hoạch, so với

chuyện vặt vãnh nuôi gà làm thịt chó, chuyện liên quan đến Bạch tiểu thư
này có nhiều bí ẩn để khai thác hơn.

Nhan Phúc Thụy nghiêm túc cảm thấy, năm đó nhất định ông cố Tần

Phóng đã có tình nhân bên ngoài rồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.