BÁN YÊU TƯ ĐẰNG - Trang 456

Về đến nhà đã hơn mười một giờ khuya, đa số hàng xóm đều đi ngủ cả,

anh ra sau vườn ở tầng một đào đất. Lúc đào luôn có chút kinh hồn bạt vía,
không nhịn được liên tục nhìn dáo dác xung quanh. Tư Đằng ngồi bên cạnh
xem, sau khi quan sát một lúc liền không kiên nhẫn: “Tần Phóng, cậu coi
như đang trồng hoa là được, sốt ruột lo sợ cái gì chứ.”

Trồng hoa! Có ai trồng hoa vào lúc mười một mười hai giờ mà còn đào

cái hố to như chiếc quan tài không?

Lúc ôm Tư Đằng bỏ vào hố anh luôn cảm giác giống như đem cô đi

chôn sống vậy. Tư Đằng thúc giục anh lấp đất, anh sợ phải cầm xẻng chỉ
dùng hai tay mình đẩy đống đất đã đào lên người cô. Thấy lấp đến đống đất
cuối cùng cũng đã sắp đắp lên đến mặt cô, Tần Phóng hỏi: “Thật sự không
cần tưới nước à?”

Tưới nước, tưới nước, người này thích tưới nước lắm sao?
Tư Đằng tức giận: “Không cần, phân hóa học cũng không cần. Còn nữa,

cậu không có việc gì thì đừng có đi quanh đây, cản trở tôi phơi nắng.”

Hai người trừng mắt nhìn nhau, sau đó không có gì báo trước Tần Phóng

bỗng đẩy đống đất cuối cùng xuống. Hình như Tư Đằng bị sặc, còn loáng
thoáng ho lên.

Dĩ nhiên Tần Phóng có chút hả hê với trò đùa tai quái của mình nhưng

nhanh chóng bị nỗi sầu lo thấp thỏm phá vỡ: Với tính cách so đo từng tý
của Tư Đằng, sau khi cô trở lại nhất định sẽ “hồi báo” gấp bội.

Anh vỗ chặt đất lại, vỗ một hồi bỗng thấy gì đó, trong lòng giật mình

hoảng sợ.

Ánh đèn trong nhà soi đến từ phía sau lưng, bên cạnh chiếc bóng anh

đang ngồi còn có một chiếc bóng dài đang lặng lẽ đến gần bóng anh.

Ý thức được tình hình không ổn, Tần Phóng cảm thấy máu cả người đều

đông lại, phía sau truyền đến tiếng cười lạnh của một người đàn ông nghe
khá quen:

“Còn ở bản Miêu hả? Mẹ kiếp, ông mày săn nhạn nhiều năm suýt nữa bị

con chim nhạn chết bầm mày lừa gạt.”

***

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.