BÁN YÊU TƯ ĐẰNG - Trang 537

khó chịu rồi. Mà cái loại yêu lực này lại không tiêu hóa được như thức ăn,
nằm yên thì còn đỡ, một khi nó sôi trào thì càng khó chịu.

Ông tự thấy so sánh này rất hay, đắc ý định đem khoe khoang với Tư

Đằng, nhưng nghĩ ngợi kỹ lại không dám: Từ lúc tiểu thư Tư Đằng hút yêu
lực của Thẩm Ngân Đăng đến nay, luôn thấy khó ở. Có thể nói con người ta
vẫn nên sống an phận thì tốt hơn, danh ngôn nói rất hay, không phải là của
mình, dù có cố lấy được cũng chưa chắc đã có phúc mà hưởng.

Dĩ nhiên ông không dám nói lời này ra miệng, đành đổi thành giọng dè

dặt: “Vậy tiểu thư Tư Đằng có cần nghỉ ngơi thêm hai ngày nữa không?”

Tư Đằng cau mày. Tịnh dưỡng đúng là ý của cô, cô luôn cho rằng tìm

một nơi yên tĩnh, lòng không lo lắng, mọi sự an lành thì sự khó chịu trong
cơ thể sẽ theo đó mà biến mất, tiếp theo tinh lực sẽ dồi dào trở lại, có thể
dốc toàn lực ra ứng phó với việc cuối cùng. Bây giờ xem ra đã lâu như thế
nhưng sự khó chịu do yêu lực của Thẩm Ngân Đăng gây ra vẫn làm hao tổn
nguyên khí của cô. Con người lúc dưỡng bệnh có thể nói là “bệnh đi như
kéo tơ”, nhưng cô bây giờ lại như bị rút từng sợi tơ một, càng nghỉ ngơi
càng thấy chóng mặt, đầu thì nặng trịch, chân thì nhẹ bẫng.

Ánh mắt cô lướt qua vai Nhan Phúc Thụy, nhìn xa xăm. Nhan Phúc

Thụy sững sờ hồi lâu mới nhìn theo ánh mắt của cô.

Tháp Lôi Phong đứng sừng sững giữa hồ lúc nửa đêm, thân tháp không

biết được bắt bao nhiêu bóng đèn, sáng lung linh rực rỡ. Thắng cảnh nhắc
đến trước kia là “Nắng chiều Lôi Phong”, nhưng cảnh đêm hiện tại càng
thu hút hơn, dẫn đến vô số giá máy ảnh ba chân và ống len dài ngắn, nháy
chớp liên hồi.

Trên tường khách sạn dán một tấm áp phích du lịch Tây Hồ, hai ngày

nay Nhan Phúc Thụy đã nghiên cứu nó rất nhiều lần. Tháp Lôi Phong ở
trên đỉnh núi Tịch Chiếu, bài thơ kia viết thế nào nhỉ! “Tuyết trắng mù mịt,
cảnh tượng hoang tàn. Hoàng hôn soi bóng nước, xương phơi trên đỉnh”.
Theo ông lý giải, ở câu thứ nhất, “trắng” là Bạch, “cảnh” có phát âm gần
giống với Anh. Cho nên câu đầu tiên đã nhằm ám chỉ cái tên Bạch Anh.

Câu tiếp theo thì càng rõ ràng hơn, hoàng hôn soi bóng nước, trong đó

có chữ Tịch (hoàng hôn, tịch dương) và có chữ Chiếu (soi), chính là ngầm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.