BÁN YÊU TƯ ĐẰNG - Trang 539

đang cong lưng gọi điện thoại của anh ta ngoài cửa, cuối cùng đưa máy lên
tai: “Alo?”

Đơn Chí Cương nói: “Tần Phóng, tôi không có ý gì khác, chỉ là thấy

nhân viên công ty gọi điện thoại cho tôi, nói hai ngày nay cậu đều đến công
ty. Ba mẹ tôi ở nước ngoài sức khỏe không tốt nên tôi quyết định qua đó ở
với họ một thời gian, tiện thể tìm kiếm cơ hội ở bên đó. Trùng hợp là trước
khi tôi đi thì cậu lại trở về nên có một số việc muốn nói với cậu.”

“Công ty là do hai chúng ta gây dựng nên, tuy hiện tại quan hệ giữa tôi

và cậu không hòa thuận như xưa nhưng cũng không đến nỗi phải bỏ công
ty. Ý của tôi là, cậu ở trong nước thì chuyện công ty phải phiền cậu tận tâm
nhiều rồi. Phần trước kia của tôi, tôi vẫn sẽ lấy, tương lai nếu cậu không
muốn hợp tác với tôi nữa, chỉ cần nói giá thích hợp tôi cũng sẵn lòng buông
tay. Ngược lại, nếu cậu muốn sang nhượng thì tôi cũng có thể ra giá cho
cậu. Cả hai chúng ta đều là người trưởng thành, nên làm việc có lý trí. Tôi
biết cậu vì chuyện Trần Uyển nên không muốn chịu một chút ơn nghĩa nào
của tôi, nhưng công ty là do cả hai ta cùng bỏ sức, cậu nên…”

Tần Phóng ngắt lời: “Cậu yên tâm đi, cái gì tôi nên có thì tôi sẽ lấy.”
Đơn Chí Cương kinh ngạc, còn tưởng rằng phải mất rất nhiều công sức

mới thuyết phục được Tần Phóng, vì nhiều khi anh hành động khá cảm
tính, không đủ tỉnh táo. So với trước đây, có cảm giác Tần Phóng đã khang
khác, nhưng cụ thể khác ở đâu thì anh ta cũng không lý giải được.

“Còn việc gì nữa không?”
Đơn Chí Cương hoàn hồn, anh ta chần chừ một chút: “Còn nữa, khi cậu

không ở đây, tôi đã lo hậu sự xong cho An Mạn, vì nhà cô ấy không còn ai,
quan hệ với thân thích cũng không được tốt. Tôi đã bỏ tiền mua một mộ
phần cho cô ấy… chỉ cách Trần Uyển hai hàng…”

Tầm mắt Tần Phóng trở nên mơ hồ, anh cúi đầu, hít sâu một hơi, cố

gắng duy trì bình tĩnh: “Tôi biết rồi.”

Tần Phóng rất ít lời, hiển nhiên là vì tối nay Đơn Chí Cương không phải

là vị khách được hoan nghênh, anh ta cười tự giễu: “Còn có một việc nữa,
cậu nghe được hẳn sẽ cảm thấy an ủi phần nào. Sếp Trương gọi cho tôi…
cậu có nhớ ông ấy không, ông sếp cảnh sát chịu trách nhiệm vụ án An Mạn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.