BÁN YÊU TƯ ĐẰNG - Trang 579

Nhan Phúc Thụy vang lên, ngay mép thuyền vang ầm tiếng nước, ca nô
chao đảo, sau đó ông bám víu vào mép thuyền mà bò lên.

Tần Phóng vùng vẫy muốn đứng dậy, nhưng bàn tay xương xẩu của

Bạch Anh đã bóp chặt lấy cổ họng anh. Chiếc đầu lâu lắc lư, khớp hàm
máy móc khép mở hai cái. Đúng tầm mắt của Tần Phóng, anh thấy rõ ràng
hàm răng sắc bén đang từ từ nhô ra.

Chết tiệt, cái quái quỷ gì thế này? Đầu Tần Phóng ù đặc đi, cố liều mạng

dùng đầu gối và khuỷu tay thúc vào bộ xương của Bạch Anh, thấy nó còn
cứng hơn cả khung bằng sắt thép nữa. Lúc hàm răng của Bạch Anh mở
rộng ra, sắp sửa cắn về phía anh thì một chiếc phao bỗng từ phía sau tròng
vào cổ cô ta. Phía sau là Nhan Phúc Thụy ướt mem, chắc hẳn ông cũng
hiểu tình hình hung hiểm nên cuối cùng cũng bất chấp, vừa cố lôi bộ xương
về phía sau vừa gào ầm lên. Toàn mấy câu linh tinh như “không được đánh
người”, “không được cắn người”, “mi muốn gì”, “mi tên gì”.

Tần Phóng vừa được giải thoát liền lảo đảo chạy ngay đến cần điều

khiển ca nô, hô to: “Nhan Phúc Thụy, rạp người xuống.”

Nhan Phúc Thụy nghe thấy tiếng động cơ nổ vang đã hiểu ngay dụng ý

của Tần Phóng, nhanh chóng buông tay nằm nhoài xuống thuyền. Thân thể
Bạch Anh hơi lảo đảo, còn chưa đứng vững thì ca nô đã rẽ ngoặt lao vút đi.
Sau khi hất văng cô ta xuống nước, hai người nhanh chóng chạy vào bờ.

Tim Tần Phóng đập như trống trận, gần như là kéo cần đến mức tối đa.

Chiếc phao đã theo Bạch Anh rơi mất. Nhan Phúc Thụy nắm lấy chiếc đèn
pin như vũ khí, nhoài hẳn người trên mạn thuyền, như thể đang làm công
tác tuyên truyền: “Tần Phóng, mau lên, mau lên! Cô ta nhảy ra ngoài rồi, ơ
không đúng, hình như cô ta đã bơi về phía bên kia, nhảy lên bờ rồi. À
không đúng, cô ta đang ở nơi này, ở nơi này. Aaaa!”

Thấy bóng đen từ đuôi thuyền đột ngột ngoi lên khỏi mặt nước, Nhan

Phúc Thụy hét ầm lên, giơ cao đèn pin, cứ thế ra sức đập xuống với khí thế
như chẻ tre. Đúng lúc này ông chợt nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Tư
Đằng vang lên: “Nhan Phúc Thụy, ông muốn chết hả?”

Trong lòng Nhan Phúc Thụy thầm than thôi toi rồi! Đã đập xuống giữa

chừng đành lái lệch qua bên cạnh, ông bị nghiêng hẳn người đi, lòng cầm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.