BÁN YÊU TƯ ĐẰNG - Trang 633

Ông ủ rũ ngồi bên giường Tần Phóng, nói với anh: “Cậu thì tốt rồi, có

tiểu thư Tư Đằng che chở, Bạch Anh kia…”

Nói đến đây, ông chợt hạ giọng xuống tám bậc theo bản năng, còn bị

giọng nói quái dị của mình làm sợ hãi: “Bạch Anh kia đấy, có thể đang ở
gần đây…”

Nói xong ông lại ngây người rất lâu, cảm thấy mình nói chuyện với

người đã mất đi tri giác quả thật quá lãng phí thời gian. Khe cửa truyền đến
giọng của Vương Càn Khôn, chắc là đang gọi điện thoại cho đám sư huynh
đệ ở núi Võ Đang rồi, giọng điệu liến thoắng: “Nói là bị xe tông, chỉ trầy
xước bên ngoài, không thương tích gì lớn. Nhưng ai biết được chứ! Thái sư
phụ lớn tuổi, hay là nằm viện ở Hàng Châu đi, mấy sư huynh đệ mình chăm
sóc…”

Nhan Phúc Thụy thở dài, lấy ra chiếc đèn Bát Quái trong ngực đốt lên.
Thật sự giống hệt như trong truyền thuyết, đầu lửa đỏ loét cháy thẳng

đứng. Tim Nhan Phúc Thụy đập thình thịch, từ từ đưa đoạn dây mây kia
đến. Tiếng lửa cháy tí tách kèm theo làn khói trắng bay lên rồi nhanh chóng
tan đi trong không khí, thoáng mang vẻ quái dị khôn tả. Sau khi đầu ngọn
lửa chập chờn hai cái liền cong xuống, chỉ ra phòng ngoài.

Nhan Phúc Thụy hồi hộp đến mức nín thở, ông nheo mắt nhìn về hướng

kia, đó là đông hay là tây nhỉ?

Thôi mặc kệ! Ông kéo đoạn mây kia ra một chút, như thể đang nướng

lạp xưởng, ngọn lửa cũng kéo dài ra theo đoạn mây, nhưng trước sau vẫn
chỉ ra ngoài cửa phòng. Nhan Phúc Thụy quay lưng về phía đó, ngọn lửa
như có linh tính, khựng lại thoáng chốc rồi chuyển hướng, nhích từng tí
như là kim chỉ nam.

Thần kỳ, thần kỳ quá đi mất! Nhan Phúc Thụy rất kích động nhưng

không có ai để chia sẻ, dưới tình thế cấp bách bỗng vỗ vào Tần Phóng: “Ôi
chao, Tần Phóng, cậu nhìn xem!”

Tần Phóng không có phản ứng, cánh cửa khép hờ bỗng bị mở bật ra,

Vương Càn Khôn ló đầu vào.

“Này, tôi nói…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.