BÁN YÊU TƯ ĐẰNG - Trang 658

hết cái xác này đến cái xác khác, chịu đủ mùi vị hôi thối của loài người. Tại
sao lại như vậy? Trong việc này cô chẳng làm gì cả.”

Máu nơi cổ họng không cầm được, sắc mặt Tư Đằng dần biến chuyển.

Bạch Anh cười gằn.

“Tôi đã nghĩ rồi, yêu lực của tôi không đánh lại cô, tôi phải chừa lại một

đường sống chứ. Mấy ngày qua tôi đều ở xung quanh đây, mỗi lúc đêm
khuya yên tĩnh không người tôi liền đi ra khỏi cái xác, từ từ mài từng đoạn
xương sườn của tôi cho nó nhọn như dao găm. Cô không chú ý đến sao Tư
Đằng, cô chỉ cảm thấy đó là bộ xương khó coi thôi đúng không? Nhưng cô
lợi hại như vậy làm sao đâm dao vào người cô sẽ khiến cô sợ chứ? Cho dù
là bôi thuốc độc vào, cô cũng đâu sợ thuốc độc. Trừ phi là…” Giọng cô ta
nhỏ dần, giống như hôm bị Khưu Sơn trấn giết, cô ta ngâm nga hát ru đứa
trẻ sơ sinh trong tã lót, khẽ khàng nói, “Nhan trước phật, đất đạo quan, bùn
trộn chu sa, một đôi bùa, xá lợi bạch cốt, nước cam lộ trong bình ngọc
Quan Âm Đại Sĩ. Không tin cô cứ nhìn xung quanh xem, có yêu quái nào
từng thoát được?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.