BĂNG - Trang 412

Diane trở về thực tại. Bệnh nhân ngồi đối diện đang lạnh lùng nhìn cô.

Thậm chí cho tới giờ, đôi bàn tay ông ta vẫn to bè và chai sần thô ráp. Ông
ta vốn là một công nhân, tấn công ông chủ bằng một cái tua vít sau khi bị
đuổi việc không có lý do chính đáng. Đọc hồ sơ của ông ta, Diane tin rằng
chỉ vài tuần trong bệnh viện tâm thần là đủ cho người đàn ông khốn khổ
này. Nhưng ông ta đã rơi vào tay của một bác sĩ tâm thần quá nhiệt huyết,
nên bị giam giữ mười năm. Thêm vào đó, họ bắt ông ta uống thuốc tâm
thần liều cao và kéo dài. Khi mới đến, có lẽ người đàn ông này chỉ bị trầm
cảm, nhưng giờ rốt cuộc đã hóa điên.

“Đương nhiên là có, Aaron. Tôi rất hứng thú.”
“Cô không hứng thú chút nào.”
“Tôi cam đoan với ông là có.”
“Tôi sẽ mách bác sĩ Xavier là cô không hứng thú với những gì tôi nói.
“Tại sao ông lại làm thế, Aaron? Nếu ông không phiền, chúng ta có thể

quay lại…”

“Blah blah blah, cô chỉ đang cố câu giờ.”
“Câu giờ?”
“Cô đừng nhắc lại mọi điều tôi nói.”
“Ông làm sao thế, Aaron?”
“‘Ông làm sao thế, Aaron?’ Tôi đã nói chuyện cả tiếng đồng hồ với một

bức tường.”

“Không hề! Tôi chỉ…”
“‘Không hề! Tôi chỉ…’ Cốc cốc cốc, chuyện gì đang xảy ra trong đầu

cô, bác sĩ?”

“Gì cơ?”
“Cô có vấn đề gì?”
“Tại sao ông lại nói thế, Aaron?”
“‘Tại sao ông lại nói thế, Aaron?’ Câu hỏi, tất cả những gì tôi nhận được

chỉ là câu hỏi!”

“Tôi nghĩ chúng ta nên hoãn buổi trò chuyện này tới khi khác…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.