BĂNG - Trang 418

Xavier đứng lên. Trong góc là một chiếc máy pha cà phê nho nhỏ cạnh

cái giỏ đựng cà phê viên nén. Cà phê ngon và Servaz nhâm nhi từ từ. Nói
Viện Wargnier khiến anh không thoải mái là đã nói giảm nói tránh. Anh
còn thắc mắc làm sao người ta có thể làm việc ở đây mà không phát điên.
Không chỉ vì những người bệnh, mà còn bởi bản thân nơi đây, những bức
tường dày, những ngọn núi.

“Tóm lại, rất khó để phân định rạch ròi,” Xavier tiếp tục. “Mọi người ở

Viện đều có những bí mật nho nhỏ. Trong điều kiện sống thế này, không có
ai chơi đẹp cả.”

Bác sĩ Xavier trưng ra nụ cười cùng ánh mắt hối lỗi đằng sau cặp kính.

Và cả anh cũng không chơi đẹp, ông bạn của tôi ạ, Servaz nghĩ.

“Tôi hiểu.”
“Đương nhiên tôi là người lập ra danh sách tiếp xúc với Julian Hirtmann,

nhưng không có nghĩa là tôi nghi ngờ tất cả bọn họ.”

“Không ư?”
“Y tá trưởng của chúng tôi chẳng hạn. Cô ấy thuộc nhóm cán bộ thâm

niên nhất của Viện. Từng làm việc dưới quyền bác sĩ Wargnier. Hầu như
mọi hoạt động hằng ngày của Viện đều trông cậy vào năng lực và hiểu biết
về các bệnh nhân của cô ấy. Tôi hoàn toàn tin tưởng người này. Anh không
cần lãng phí thời gian với cô ấy làm gì.”

Servaz nhìn danh sách, “Hừm, Élisabeth Ferney, là cô ta à?”
Xavier gật đầu. “Hoàn toàn đáng tin cậy,” anh ta khẳng định.
Servaz ngước mắt lên, nhìn kĩ bác sĩ tâm thần. Anh ta bỗng đỏ mặt.
“Cảm ơn,” Servaz gấp tờ giấy lại, đút vào túi áo, rồi ngập ngừng. “Tôi có

một câu hỏi cho anh, nhưng không liên quan tới cuộc điều tra. Một câu hỏi
với bác sĩ tâm thần, không phải với một người bình thường hay với một
nhân chứng.”

Xavier ngạc nhiên nhướng một bên lông mày.
“Anh có tin vào sự tồn tại của cái ác không, bác sĩ?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.