BÁNH XE ĐỊNH MỆNH - Trang 291

Không có thời gian để lãng phí, hai người vơ đại quần áo mặc vào rồi

vội vã chạy ra cửa, Lâm Bội trong lúc hoảng hốt còn xách theo hộp cứu
thương.

Hai người vội vã chạy vào thang máy, ánh đèn trong thang máy chiếu

bóng họ đổ dài trên nền đất, thần sắc hai người đều căng thẳng. Thang máy
cũ, lúc vận hành phát ra những tiếng “kẹt kẹt” vang đến tai khiến người ta
càng cảm thấy hoảng hốt, sợ hãi.

Không gian nhỏ hẹp khiến ánh mắt hai người chạm phải nhau, sắc mặt

Lâm Bội đã tái xám, môi cũng nhợt nhạt, anh ta nói giọng khàn khàn: “Xin
lỗi, tôi không thể thả cô đi, nhưng tôi có thể đảm bảo cho dù kết quả cuối
cùng có xấu thế nào tôi cũng không bỏ mặc cô.”

Khổng Lập Thanh im lặng quay đầu sang một bên, Lâm Bội nói xong

cũng trân trân nhìn cửa thang máy, không nói tiếp nữa.

Thang máy đã xuống đến tầng trệt, sau tiếng “ding dong” cánh cửa

trượt mở ra hai bên, phía ngoài bãi đậu xe trời tối đen như mực, một loại
mùi xăng pha trộn hơi khói khiến cơn buồn nôn thốc tới, hai người liếc
nhìn nhau một cái, Lâm Bội bước đi trước.

Bên ngoài mịt mù, bóng tối dường như tạo cảm giác nguy hiểm rình

rập khắp nơi khiến thần kinh hai người căng thẳng cực độ. Ra khỏi thang
máy, Lâm Bội quay lại đem hộp cứu thương nhét vào tay Khổng Lập
Thanh, sau đó rất tự nhiên nắm tay cô kéo đi, càng đi càng nhanh cuối cùng
dừng lại trước chiếc Honda màu trắng.

Chiếc xe này còn mới đến tám phần, đỗ ở một nơi không mấy người

để ý. Lâm Bội bấm điều khiển mở cửa xe từ xa rồi quay sang hỏi Khổng
Lập Thanh đứng bên cạnh: “Cô biết lái xe không?”

“Không.” Khổng Lập Thanh lắc đầu khe khẽ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.