BÁNH XE ĐỊNH MỆNH - Trang 328

anh, cô đều mù tịt, cho nên anh thực sự là loại người nào, cô cũng không
rõ.

Khổng Lập Thanh không hề biết thật ra từ đầu đến cuối đều là do cô

suy diễn sai lệch, chỉ có một điểm cô không nghĩ sai, đấy là quả thật cô
không hiểu gì về Chu Diệp Chương cả.

Cô chậm chạp thay dép trong nhà, chậm chạp đi về phía cầu thang,

phòng khách không một bóng người, mơ hồ nghe thấy tiếng dì Thanh bận
rộn trong phòng bếp, nhưng lúc này Khổng Lập Thanh cũng không có tâm
trạng chào hỏi.

Đi qua căn phòng, đang tính bước lên cầu thang, tầm mắt Khổng Lập

Thanh lại lọt vào một bóng hình nhỏ bé, Vạn Tường đã từ trên lầu bước
xuống cầu thang được một đoạn, tay cậu vẫn bám trên tay vịn cầu thang,
mắt chăm chăm nhìn cô, không nói gì, cũng chẳng biểu hiện gì.

“Vạn Tường.” Giọng Khổng Lập Thanh nghẹn ngào. Nghe cô gọi,

Vạn Tường vốn mặt không biểu cảm đột nhiên trào nước mắt.

Hai hàng nước mắt đua nhau tuôn rơi, ướt nhòe hai má Khổng Vạn

Tường. Khổng Lập Thanh lòng đau như cắt, cô bước gấp về phía trước,
đem cậu bé ghì vào lòng. Ở trong vòng ôm của mẹ, Vạn Tường cuối cùng
òa khóc nức nở: “Mẹ, mẹ đi đâu vậy?”

Khổng Lập Thanh ngẩng lên hít thật sâu, cố kìm nước mắt. Vạn

Tường không có cha, trước mặt cậu bé cô không được phép có biểu hiện
yếu đuối, một tay cô xoa sau lưng Vạn Tường, miệng không ngừng xin lỗi:
“Mẹ xin lỗi Vạn Tường, xin lỗi con…” Cậu bé cũng chưa thể hiểu được, cô
chỉ còn biết tìm cách xoa dịu cảm xúc, khiến cậu bé dần dần vượt qua cơn
hoảng loạn.

Tiếng khóc của Vạn Tường làm kinh động tới dì Thanh, bà từ bếp đi

ra đã nhìn thấy hai mẹ con Khổng Lập Thanh đứng ôm nhau ở cầu thang.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.