BÁNH XE ĐỊNH MỆNH - Trang 419

Thật ra ngồi xem Chu Bảo Châu sáng tác cũng là công việc nhàm

chán, không hiểu sao Khổng Lập Thanh cảm thấy im lặng ngồi xem cô ấy
đưa từng nhát dao, sau đó chờ đợi gương mặt người đàn ông hiện lên rõ
thêm một chút rất thú vị. Hai người yên lặng ngồi dưới tầng hầm mấy giờ
liền, thậm chí buổi trưa người giúp việc gọi hai người lên ăn cơm bọn họ
cũng không ai thấy đói, vậy là liền xua người giúp việc đi ra.

Khổng Lập Thanh không biết đã ngồi dưới tầng hầm xem Bảo Châu

tạc tượng bao nhiêu lâu, cho đến khi bức tượng bán thân cơ bản thành hình,
Chu Bảo Châu đột ngột đứng lên, quăng con dao khắc lên trên giá, thở ra
một hơi khoan khoái, cầm chai nước ngửa đầu tu một ngụm to.

Cho tới lúc đó Khổng Lập Thanh mới dám mở miệng nói chuyện, cô

quay lại hỏi Chu Bảo Châu: “Đây là ai?” Cô hỏi thẳng thắn, tự nhiên,
không có ý lân la dò hỏi chuyện riêng của người khác.

Chu Bảo Châu uống nước xong, nhìn lại Khổng Lập Thanh một cái,

nhẹ nhàng đặt chai nước xuống, tiện tay với bao thuốc lá, rút một điếu,
châm lửa, chậm rãi điệu nghệ nhả ra một vòng khói rồi mới thủng thẳng
nói: “Ai quan tâm đó là ai, dù sao có một người như vậy là được rồi.”
Giọng điệu khinh mạn bất cần, dáng điệu tùy tiện biếng nhát ở Chu Bảo
Châu đã được khôi phục.

Trải qua mấy tiếng ngồi im, Khổng Lập Thanh không biết vì sao lại

thấy điềm tĩnh, cô ngẩng đầu hỏi Chu Bảo Châu: “Đây là người yêu cũ của
cô?”

Chu Bảo Châu hít một hơi thuốc, lôi thôi lếch thếch ngồi phịch xuống

nền nhà, lẩm bẩm: “Ai biết bây giờ anh ta béo múp míp thế nào, nhưng
trước đây anh ta thật sự rất đẹp trai.”

Chu Bảo Châu gập người ngồi trên mặt đất, khẩu khí khinh mạn

nhưng ánh mắt lại nhìn xa xăm. Khổng Lập Thanh có thể hiểu được ý tứ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.