BÃO - Trang 4

Đêm buông trên đảo.
Đêm lấp đầy những chỗ trũng, len lỏi giữa ruộng đồng, một đợt

thủy triều bóng tối dần bao phủ vạn vật. Cũng vào thời khắc đó, đảo
vắng bóng người. Sáng nào du khách cũng tới trên chuyến phà lúc tám
giờ, họ làm đông đúc những không gian trống, họ lấp đầy những bãi
biển, họ trôi như một thứ nước bẩn dọc theo cả những con lộ lớn lẫn
những nẻo đường đất. Rồi khi đêm tới, họ lại rời khỏi những vũng
vịnh, họ lùi ra xa, họ mất tăm. Những con tàu mang họ đi. Và đêm tới.

Tôi tới đảo lần đầu cách đây đã ba mươi năm. Thời gian đã biến đổi

mọi thứ. Tôi chỉ loáng thoáng nhận ra những nơi chốn, những ngọn
đồi, những bãi biển, và dáng hình của miệng núi lửa sạt lở phía Đông.

Tôi quay lại vì lẽ gì nhỉ? Phải chăng không còn nơi nào khác cho

một nhà văn đang kiếm tìm lối viết? Một chốn nương náu khác, xa sự
ồn ào của thế gian, đỡ om sòm hơn, đỡ ngạo ngược hơn, một chốn
khác để ngồi vào bàn làm việc và gõ lên máy những dòng chữ, đối
diện với bức tường chăng? Tôi đã muốn thăm lại hòn đảo này, nơi tận
cùng thế giới này, nơi không lịch sử, không ký ức này, một mỏm đá bị
dập vùi bởi sóng gió đại dương, rã rời vì du khách.

Ba mươi năm, tuổi đời của một con bò. Tôi từng đến vì gió, vì biển,

vì lũ ngựa bán hoang dã lang thang kéo theo dây buộc, vì lũ bò cái ban
đêm giữa những nẻo đường, tiếng rống thê thiết của chúng nghe như
tiếng tù và báo sương mù, vì những tiếng sủa ăng ẳng của lũ chó bị
xích.

Cách đây ba mươi năm trên đảo không có khách sạn, chỉ có các

phòng ngủ cho thuê theo tuần gần đê chắn sóng, và những lán gỗ bán
đồ ăn bên bờ biển. Chúng tôi đã thuê một ngôi nhà gỗ nhỏ trên đồi,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.