BÁO CÁO CHÍNH PHỦ - Trang 31

xoẹt. Còn bước chân cô em Đặng Lệ Quân thì sao, chắc chắn đang gõ nhịp
lanh canh trong tim gã.

“Anh chơi bộ gõ bằng mồm!”

“Bộ gõ gì?” Gã mở to mắt.

“Thì lúc anh nói lừ mắt, thêm chát chát làm gì?”

“Tao đã chát chát hả?“

“Anh vừa nói mà đã quên rồi à?”

“Mày nói láo.”

“Tôi có nói láo đâu, nếu tôi mà có máy ghi âm thì, tùng tùng tùng, ghi

lại tất tật lời của anh.”

Nói xong mới giật mình, tôi cũng đã học được kiểu “tùng tùng tùng”.

Thật hết cách, ở lâu với gã, đầu óc tôi đã có những thay đổi thật khó hiểu.

Gã khiêm tốn học tôi hát theo thang âm, nhận biết nốt nhạc, còn chép lại

nhiều lời bài hát, ghi trong hai cuốn sổ tay. Trong sổ xanh đỏ nhiều màu,
còn có vài ba hình ngôi sao ca nhạc cắt từ các tạp chí cũ. Một số trang còn
vẽ non nước, hoa, tùng xanh bách thắm bằng bút màu, điểm thêm vào lời
bài hát. Trong đó đại bộ phận là những bài đang thịnh hành, không ngoài
mấy thứ tình yêu, nước mắt, mưa bụi, hoa tàn, ngày hôm qua, hoàng hôn
hay cô đơn, sến đến tệ hại. Gã viết sai nhiều quá, khiến người ta phải vừa
đọc vừa đoán, căng thẳng đầu óc như đọc văn giáp cốt.

Nhưng ngũ âm của gã khiến tôi lần nào cũng thất vọng, cái thói quen

giẫm đạp lên nghệ thuật của gã càng làm tôi bực mình. Bài Như sự dịu dàng
của em
cất lên trong cái mồm ông ổng của gã không nghi ngờ gì đã bóp
chết cả sự dịu dàng kia. Hai câu đầu bài Rượu chưa bán hết vốn là “Giọng
nói quen thuộc biết bao, cùng tôi vượt qua dông bão...” nhưng gã thường
hát thành “giọng nói kinh sợ biết bao, theo tôi rút gân bao lần...” Còn bài
Nghe mẹ kể chuyện ngày xưa ấy, trong có hai câu: “Chúng tôi ngồi bên
đống thóc cao cao, nghe mẹ kể chuyện ngày xưa ấy...” Gã sung sướng quá

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.