người: một hoàng tử Cao Miên, một thiếu uý Lào, hai người Nam Mỹ, một thiếu
tá ngự lâm quân của Quốc vương Iran và anh. Anh vẫn còn chính thức thuộc
biên chế quân đội quốc gia Việt Nam nên không thể đi chiến đấu được. Vị thế
của anh rất kỳ lạ. Anh không có một thứ giấy tờ nào xác nhận nhân thân ngoài
một hộ chiếu ngoại giao. Với người Pháp, anh là người Việt Nam, nhưng với
đồng bào mình, anh không sống chung cùng họ với tư cách công dân.
Vậy làm gì đây? Ở lại quân đội Pháp chăng? Nhưng anh chán ngắt một đội quân
đã tiến hành chiến tranh thuộc địa với đất nước anh, đã bại trận ở Điện Biên
Phủ. May sao các cấp chỉ huy thấy anh thích cưỡi ngựa bèn đề nghị anh sang
học trường kỵ binh - thiết giáp ở Saumur.
Lần nầy tại biệt thự Bentley Continental của cha, anh đi về như con thoi giữa
thành phố nhỏ Touraine và thủ đô Paris. Anh được phong thiếu uý. Bạn hữu cho
đây là một thắng lợi thực sự. Anh sống một mình xa doanh trại trong một gian
phòng trong thành phố. Vẫn ý tứ giữ gìn, ít đàn bà, ít những cuộc phiêu lưu tình
ái trong cái năm anh bị hiểu lầm là dân ăn chơi. Mỗi thứ bảy hay chủ nhật, trong
căn hộ gia đình ở Neuilly, anh đóng cửa dùng phần lớn thời gian để đọc sách.
Chẳng phải là binh pháp của Clausewitz, cũng chẳng phải những tiểu luận về
chiến lược mà là những nhà siêu thực quý hiếm đã thu hút anh như Lise
Dcharme hay Marcel Béalu. Lạ lùng là ở Saumur anh đã gặp những sĩ quan
khác có cùng sở thích.
Rõ ràng Bảo Long rất ít giống cha. Trong khi vẫn nói anh quyến luyến và khâm
phục cha nhưng anh hết sức cố gắng để không giống cha. Tất cả những gì là
kiêu căng, hợm hĩnh và tự mãn đều xa lạ đối với anh. Tính tình Bảo Long
hướng về cái bi thảm còn cha anh, ngược lại, ham chơi, thích hưởng lạc.
Năm học thực hành kết thúc, xa Saumur, xa bầy ngựa, anh nghĩ đến... cái chết.
Một cái chết nhanh chóng, nếu có thể, phải là cái chết vẻ vang. Anh không vượt
qua được nỗi đau mất nước và quên đi thất bại thảm hại của cha anh. Trong căn
phòng nhỏ ở trường ky binh - thiết giáp Saumur, chàng thanh niên kế vị triều
Nguyễn quyết định dứt khoát, tìm đến cái chết để khỏi phải đau khổ, chấm dứt
chuỗi thất bại, và bơ vơ trong thời niên thiếu của mình.
Thay vì tự tử anh xin chuyển sang đội quân lê dương để đi chiến đấu ở Algérie.
Anh nghĩ đó là cách chắc chắn nhất để không bao giờ phải nghĩ lại nữa và tự kết
liễu đời mình nhanh nhất. Có lúc anh đã tính lái một trong những chiếc xe sang