BÃO ĐỒNG - Trang 170

Bao nhiêu ngày đằng đẵng nhớ nhung, lại bao nhiêu lâu đợi chờ mong

ngóng, ngồi đến tê cả chân ngoài phòng thường trực, thế mà gặp nhau rồi,
đưa nhau vào đến đây rồi, cánh cửa khép lại tưởng hoàn toàn tự do, hoàn
toàn buông thả, hoàn toàn đòi hỏi và chiều chuộng theo ý thích của nhau,
vậy mà... Hà ngồi hẳn dậy giữa giường, hai chân co lên, hai tay khuỳnh ra
ôm lấy hai đầu gối, như cố nén những giọt nước chỉ chực trào ra trong khoé
mắt, giọng đều đều, rời rạc:

- Báo cáo... với anh là chuyến đi... nói chung là thuận lợi. Toàn bộ số

tiền mặt Huyện cấp, cộng với số tiền vốn của đơn vị mang theo, chúng em
mua hàng hết.

Trường sốt ruột cắt ngang:

- Được những hàng gì nhiều, hả em? Gạo có được nghìn tấn không?

- Anh cứ từ từ để em nói đã nào. Đoàn chúng em có năm người vào

trong đó chia làm hai tốp, em cùng với anh Định và cô Hoá đi miền Tây,
xuống tận Cần Thơ, Long Xuyên lùng mua gạo. Nhưng các Công ty lương
thực trong đó đang có lệnh tập trung giao gạo cho Trung ương để chuyển
gấp ra các tỉnh Thanh Nghệ Tĩnh. Nên suốt gần tháng, chúng em đi hàng
chục nơi cũng chỉ mua được một ít.

- Một ít là bao nhiêu, có được dăm bảy trăm tấn không? Trường sốt

ruột hỏi.

- Thì anh cứ từ từ, nghe em nói đã nào.

- Ừ, anh vẫn nghe đây. Còn mấy người kia, ông Thản và anh Nhiệm

thì sao?

Trường cứ hỏi dồn, làm Hà thấy hơi lúng túng, vì không ngờ cuộc gặp

sau bao lâu đợi chờ, lại quay ra như lấy khẩu cung nhau thế này. Nhưng Hà
kịp trấn tĩnh, hay đúng hơn là biết tận dụng cái sắc đẹp và sự âu yếm trời

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.