phập phồng nơi vùng ngực là có thể đoán Phượng đang bực bội, giận hờn
lắm lắm. Nhưng chết nỗi, Phượng có bực bội, giận hờn thế, chứ nữa, cũng
không thể làm gì hơn là sự ngoan ngoãn chịu đựng. Bởi Phượng không
những là gái, mà hiện còn là Chủ tịch Xã, không được để bất cứ điều tiếng
không hay nào về sự không chung thuỷ, không hy sinh hết thảy cho người
chồng đang còn trong quân ngũ, rằng vợ bộ đội mà ăn ở hai lòng, chồng đi
xa ở nhà trai trên gái dưới. Cái tiếng ấy lớn lao lắm, xấu xa lắm, bất cứ một
người vợ có chồng đi xa nào mà mắc phải, khi người khác biết cũng có thể
chết đi được, chứ đừng nói đến chồng biết. Thế nhưng, đằng này, thề có
giời, cái đêm giông gió trong chiếc lều giữa đồng ấy, khi bàn tay Cải đặt
vào những chiếc cúc áo trên người Phượng, thì đúng là Phượng có chủ
động đưa tay ra giúp anh cởi nhanh hàng khuy áo và sau đó là tụt hẳn chiếc
áo màu cỏ ra. Nhưng giời ạ, đúng cái lúc anh ấy đổ ập lên người em, thì em
nhớ đến anh, với lời dặn như vang ngân từng tiếng một: "Giữ cho anh, em
nhé!", thế là em bật ngồi dậy. Đã nói đến như vậy mà anh vẫn không nghe,
vẫn còn nghi ngờ em thì thôi đành, em có nhục cũng là nhục với anh, chỉ
em và anh biết, nhưng với em cũng hoàn toàn thanh thản, bởi anh làm như
thế chỉ thêm chứng minh rằng em hoàn toàn trinh nguyên, hoàn toàn chung
thuỷ với anh thôi. Đừng nói năng gì nữa, anh cứ làm tất cả những gì anh
muốn, để ngày mai anh lên đường trở lại đơn vị không còn buồn phiền, suy
nghĩ gì về em. Còn em, cũng rất muốn để anh thấy em chung thuỷ với anh
đến mức nào...
Sớm hôm sau, như bất cứ nàng dâu mới nào ở làng, Phượng dậy nấu
cơm khi mọi người trong nhà còn đang ngủ. Nhưng khi Phượng mới đẩy
được đúng hai đun rạ vào bếp lửa, Thuật đã tất tả xuống, ngồi xà bên cạnh,
hì hì cười: "Em bỏ quá cho anh. Không hiểu sao anh lại nhỏ nhen, ích kỷ
thế không biết. Nhưng mà, cũng tại mấy cái đứa nó xui...". Thuật vừa nói
đến đấy thì bà mẹ bê cái điếu xuống đến cửa bếp, mắng té tát: "Cha bố anh,
to đầu mà dại. Đêm tân hôn chúng nó xui về thử vợ, chứ xui bỏ vợ nằm
một mình, đi ngủ nhà hàng xóm cũng đi à!". Thật không cái dại nào giống
cái dại nào. Nhưng suy cho cùng, cái sự ghen tuông cũng chẳng riêng của