người nào, nên Phượng cũng dễ bỏ qua cho ông chồng đa nghi. Hơn nữa,
sau đêm tân hôn, Thuật cũng chỉ ở nhà được đúng hai ngày nữa. Chỉ có
điều lạ, là cái việc Thuật kiểm tra vợ kín đáo là thế, mà mấy ngày sau đã
bay ra khắp làng trên xóm dưới, với những lời thêu dệt được nâng lên thành
bài học kinh nghiệm cho bất cứ cô gái nào có người yêu đi xa phải cẩn thận
giữ gìn, không nhỡ khi về nó lại kiểm tra như lão Thuật thì khốn...
o O o
Cải như đang chìm vào câu chuyện Minh kể cách đây hàng chục năm,
bỗng nghe tiếng người hỏi mà như chào:
- Nhà em đi đâu, mà bác xuống chơi từ bao giờ, lại để bác ngồi một
mình thế? Cải quay nhìn ra sân. Phượng, đúng Phượng rồi! Đã mười mấy
năm bây giờ mới gặp. Phượng già đi nhiều. Dáng người vẫn cao, nhưng sức
vóc có đẫy ra. Cái lưng vẫn mang hình con số tám, thắt đáy lưng ong,
nhưng dáng đi nặng nề, chứ không nhẹ và nẩy như ngày còn trẻ. Các cụ nói
không sai, gái ba mươi tuổi đã toan về già, huống hồ Phượng kém Cải có
hai tuổi, năm nay bốn nhăm rồi còn gì. Cải đứng dậy đi ra cửa:
- Có anh Thuật ở nhà đấy. Chị đi chợ hay đi đâu về mà cắp thúng gì
nặng thế?
- Em chạy ra chợ chiều mưa tý thức ăn. Bác về Xã họp, tiện thể ghé
nhà chơi với chúng em, hay ở Huyện xuống đấy ạ?
- Từ ngày về Huyện cũng chưa có dịp thăm nhà anh chị, hôm nay
xuống chơi cụ Mải, nhân thể ra thăm.
Phượng đặt cái thúng bên trong có mấy mớ rau muống, một mớ cá
trắm cỏ chừng mươi con và một miếng thịt nửa nạc nửa mỡ lên hiên, nói:
- Ối giời, thật là quý hoá, mấy khi rồng lại đến nhà tôm thế này!