- Hơn trăm hộ cũng là nhiều đấy chứ. Nhưng anh Thuật này, có khi
nào anh nghĩ vì sao cũng trong một Xã, một Hợp tác xã, mà làng này, đội
này Xã viên đủ thóc ăn, ít ra là không bị những ngày giáp hạt đe doạ; còn
làng kia, đội kia lại có hộ thiếu ăn, có khi còn bị đứt bữa triền miên. Như
vụ giáp hạt này, tuần trước tôi nghe phản ảnh, dưới Tiên Trung dẫu không
bị ảnh hưởng nặng nề của trận gió lốc, nhưng cũng có tới bảy mươi sáu hộ
không còn thóc ăn, thường xuyên bị đứt bữa. Vậy là do đâu? Ruộng đất
xấu, cày cấy không gặp thời, Xã viên chây lười, hay cách quản khoán của
chúng ta đang có vấn đề gây trở ngại cho phát triển sản xuất. Có khi nào
anh nghĩ đến điều đó chưa, hả anh Thuật? Không, tôi hỏi anh với tư cách là
người lo cho bát cơm manh áo của vợ con mình, với tinh thần của người
đảng viên chịu trách nhiệm trước đảng, trước dân thôi.
Mới cách đây mươi phút, khi Lận dẫn Cải vào nhà Thuật, ngay cả khi
Phượng cắp thúng đi chợ về, hai người chào hỏi, chuyện trò có phẩn cởi
mở. Rồi lúc Thuật ở nhà tắm lên nhà trên hỏi han thân thiện, Cải cũng chưa
khi nào nghĩ mình lại có những lời như dốc bầu tâm sự ra với Thuật, một
người đàn ông mà có lúc, nhất là cái tối ngồi với Minh bên bờ kênh trước
cửa Huyện đội, thật tình, Cải đã coi Thuật như một tình địch. Thế nhưng,
những ngày này, bất cứ ở đâu vào lúc nào, hễ động tới đời sống của dân no
đói, túng bấn ra sao trong cái tháng giáp hạt này, là Cải lại thấy nôn nao dội
về những ý nghĩ như anh vừa dốc ra với Thuật. Trong khi Cải nói, Thuật
ngồi trầm ngâm, hai tay ấp lên như ôm lấy ấm trà vừa pha. Khi Cải dừng
lời, Thuật mới như bất chợt nhớ, hai tay buông ra, xoa xoa vào nhau, giây
lát mới cầm chiếc ấm rót nước ra hai cái chén con để trong khay. Một lát,
Thuật hai tay bưng chén nước đặt trước mặt Cải, trịnh trọng:
- Mời anh uống nước đi.
- Anh cứ để tôi tự nhiên.
Cải đón chén nước trà nóng đặt lên môi. Thuật cũng cầm chén nước
tớp một hớp, rồi đặt xuống. Không khí căn nhà như trầm hẳn. Nghe rõ tiếng