BÃO ĐỒNG - Trang 260

nền gạch sắc lạnh đến rợn người, Cải và Thuật gần như cùng lúc vội đứng
sững. Nhưng rồi rất nhanh, cả hai người đàn ông đều lao đến một người
đàn bà đang gục xuống sân, ho xù xụ từng cơn theo nhịp thở dốc. Phượng
trong một giây căng thẳng thần kinh đến tột độ, bởi phải đứng giữa sự lựa
chọn một bên là chồng, với sinh mạng chính trị đang gánh nặng trên vai,
một bên là người tình xưa nghĩa cũ, giờ đang chèo chống con thuyền của cả
Huyện. Phượng ngồi gục xuống sân, thở dốc, nhưng khi Thuật và Cải ra
đến nơi, thì lại đưa tay ra hiệu không sao đâu, cứ để mặc tôi tự dậy được.
Quả nhiên, chỉ giây lát sau cơn ho rũ rượi, Phượng khạc nhổ mấy cái, lại tự
mình đứng dậy, cầm dao đi ra cầu ao. Hai người đàn ông trở vào trong nhà,
nhưng có lẽ cả hai đều nghĩ đến người đàn bà đang tất tưởi đi ra cầu ao kia,
không ai muốn tiếp tục câu chuyện ban nãy còn bỏ dở, hay đúng hơn, cũng
không còn kịp có thời gian mà tiếp tục.

Bởi ngay lúc ấy, ngoài đường có tiếng rùng rùng như có đoàn người

chuyển động gấp gáp, xen lẫn tiếng gọi hỏi đến lạc cả giọng. Không còn
nghe ra tiếng đàn ông hay đàn bà, già hay trẻ, lại càng không thể phân biệt
người hỏi, người nói là ai nữa. Cả Thuật và Cải, rồi Phượng và chị Đà, tên
người đàn bà đang ngồi làm cá ngoài bể nước với Phượng, đều như cùng
một lúc nhào ra phía cổng. Nhưng mới được mấy bước đã thấy hai chiếc xe
đạp đâm sầm vào sân. Người đi trước còn thiếu vất bịch cái xe xuống sân
gạch, nói mất cả giọng:

- Báo cáo Chủ tịch, nguy rồi! Hành lang tầng hai dẫy phòng học mới

xây tự nhiên đổ sập xuống...

Mới nghe đến đấy, Thuật vội thét hỏi:

- Có cháu nào việc gì không?

Gần như cùng lúc, Phượng cũng vội giật một bên cánh tay người đàn

ông vừa chạy đến, nói mà như hỏi, giọng gấp gáp:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.