BẢO GIÁM - Trang 132

- Nhóc con, nói cho mày biết, bị giam tuy rằng có ăn có uống, nhưng cái

cảm giác này,… Ai, mày đi vào là biết, nhưng đừng có nổi điên đấy.

Sau khi nghe được lời quản giáo nói, Lý Thiên Viễn rụt cổ lại, giọng nói

lại hạ thấp hơn nữa, trên mặt không ngờ còn lộ vẻ sợ hãi, rõ ràng không
phải lần đầu tiên bị giam.

- Được rồi, vào đi, ngẫm nghĩ lại cho kỹ, nghiêm túc cải tạo…

Dưới sự hướng dẫn của quản giáo, ba người đến trước một kiến trúc cực

kỳ cũ nát, mở cửa ra, là một hành lang rất dài, sau khi cánh cửa hành lang bị
đóng lại, cả kiến trúc có vẻ yên lặng dị thường.

Sau khi quản giáo mở cửa sắt bên trong ra, dưới ánh sáng ngọn đèn trên

hành lang, Tần Phong nhìn thấy, không gian bên trong ước chừng 3m2,
không có cửa sổ cũng không có đệm giường, thậm chí cả chỗ đại tiểu tiện
cũng không có, chỉ có một thùng phân ở góc phòng.

“Không phải chỉ ở một ngày thôi sao? Không ai quấy rầy càng tốt.”

Nhìn thấy tình trạng trong phòng giam, Tần Phong hơi nhíu mày, lập tức

đi vào phòng, ngồi xuống, sau khi cửa sắt đóng lại, cả căn phòng lập tức tối
om, một căn phòng hoàn toàn tách biệt, không nhìn thấy một tia sáng nào.

“Ồ? Sao lại có cảm giác hoảng sợ vậy nhỉ?”

Tần Phong chợt phát hiện, sau khi cánh cửa sắt nặng nề bị đóng lại, cậu

như bước vào một không gian khác, không có ánh sáng, không có âm thanh,
cái cảm giác đơn độc lập tức nảy sinh trong lòng, hoàn toàn không chịu sự
khống chế của ý thức.

Tần Phong không hề biết, giam kín không đơn giản như cậu nghĩ,

phương thức trừng phạt này có sự khảo nghiệm cực kỳ lớn đối với lòng
người, căn cứ vào phân tích tâm lý học, loài người là động vật quần cư, khi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.