BÃO LẠC MÙA - Trang 131

Cả lớp cười ồ. Cô giáo cho thằng Minh ngồi xuống. Thằng Phong ra

vẻ hiểu biết, thì thào:

"Ngu thế, gà gáy ò ó o chứ, thế mà không biết!"

Tôi bênh:

"Nó nói cũng đúng đấy. Con gà nhà tớ gáy cúc cù cu rõ ràng!"

Thằng Phong bĩu môi:

"Mày cũng ngu, đấy là con gà nhà mày, còn gà trong sách gáy khác

chứ!"

Tôi không cãi được lý luận của thằng Phong. Nhưng tôi nghĩ thầm

mình sẽ không thèm yêu nó nữa.

Sang giờ làm tính, thằng Phong đã quên chuyện lúc nãy. Nó quay sang

tôi xin mực. Rồi bù lại, nó cho tôi mượn cục tẩy mới nguyên. Tôi cảm
động, nhưng vẫn không khóc được. Giá lúc này, thằng Phong nhìn thấy
nước mắt tôi, thế nào nó cũng yêu tôi. Tôi thò tay vào khóe mắt miết miết,
nó khô khốc. Tôi lan man cố nghĩ ra đủ thứ chuyện buồn, ví dụ tôi chết đi,
cả nhà và chị Ti nữa sẽ hối hận biết chừng nào. Hối hận vì cái gì thì tôi
không biết, nhưng chắc chắn là sẽ hối hận, cả bọn lớp tôi, cả thằng Phong
nữa. Mọi khi nghĩ đến thế là tôi đã khóc được rồi, nhưng hôm nay chả hiểu
sao tôi không khóc được, chỉ thấy buồn ngủ. Cô giáo đi đâu rồi. Cả lớp cắm
cúi làm tính. Thằng Phong đang hí hoáy vừa viết, vừa khụt khịt mũi. Tôi
ngáp. Nước mắt ứa ra. Tôi mừng quá, thế là có cách, chả cần khóc nữa mà
vẫn có nước mắt cho Phong xem. Khi quai hàm mỏi trẹo đi thì ngón tay trỏ
của tôi cũng vừa đủ loáng một chút nước kỳ diệu ấy. Tôi huých Phong, chìa
ngón tay cho nó xem, nói bằng giọng cảm động:

"Nước mắt của tớ đấy!"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.