BẢO MẪU RẤT BẬN - Trang 207

“Nó ngoan lắm rồi mà.”

“Vì anh không ép nó làm chuyện của con người. Nhưng lúc nó muốn

làm thì sẽ bắt chước.”

Hách Đằng nhìn anh rất ngưỡng mộ, “Quả nhiên cha nào con nấy.” Bị

bóp sau cổ, cậu nhột rụt cổ lại, “Em sai rồi em sai rồi!”

Hai người nói chuyện một lúc, Tô Dật Tu thấy kim đồng hồ đã chỉ hai

giờ rưỡi, “Đi ngủ đi.”

“Em không buồn ngủ, anh ngủ trước đi, em xem tivi một lát, nếu anh

sợ ồn…” Hách Đằng hỏi anh, “Em dùng vi tính trong thư phòng được
không?”

“Muốn xem phim gì?”

“Phim hành động, bom tấn, hay lắm.”

Tô Dật Tu tỏ vẻ thần bí, “Em hỏi đúng người rồi. Nhưng mà xem

trong vi tính không hay, xem bằng tivi đi.”

Hách Đằng nghĩ lại, cũng đúng, phim hành động thì phải xem trong

rạp mới đã, cảm giác lúc đấu súng và đánh nhau xem trong vi tính không
thích lắm. Thế là cậu hưng phấn gật đầu.

“Chờ anh một chút.” Tô Dật Tu chạy nhanh lên lầu, cứ thoăn thoắt,

chẳng bao lâu đã xuống, “Được rồi.”

Mở tivi, chỉnh nhỏ âm lượng trước, để không ảnh hưởng đến nhà bên

dưới. Sau đó, “Hách Đằng em đi kéo rèm cửa sổ lại.”

“Dạ.” Ngoan ngoãn đứng lên kéo rèm, khi quay lại thấy vẻ mặt

nghiêm túc của Tô Dật Tu, Hách Đằng cũng căng thẳng, thầm nghĩ, chắc
chắn là hãng phim lớn, kịch bản nhất định cũng đặc sắc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.